Lâm Tiêu Dương vừa nghĩ, tâm trạng cũng không hiểu sao lại nặng nề hơn.
Cậu liếc mắt nhìn bộ dạng hiện tại của bản thân, rõ ràng là cơ thể đã gầy gò đến dọa người.
Nếu cậu không nhờ vào cơ duyên xảo hợp, được trói chặt theo hệ thống 007 tiền vào thế giới này, vậy thì Lâm Tiêu Dương chân chính của thế giới này...!Hiện tại chỉ sợ đã sớm nhập thổ vi an.
Không biết đến lúc nào, nếu khi đó Lương Húc Nhiên biết cậu đã chết, trong lòng hắn không biết có thể xuất hiện dù chỉ là một chút bi thương.
Lương Húc Nhiên nhìn thần sắc vô cùng thê ai của cậu, trong lòng như là bị thứ gì nặng nề đánh một phát.
Trên khuôn mặt vốn đã tái nhợt kia mơ hồ mang theo chút trống rỗng tuyệt vọng, tựa như cậu đang rơi vào vực sâu, chìm vào đáy biển vĩnh viễn không thể thấy được ánh mặt trời.
Hắn bước nhanh tới.
Lâm Tiêu Dương nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Hôm nay anh...!Có cần đến công ty không?"
Lương Húc Nhiên lắc đầu, hỏi ngược lại: "Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"...! Không có gì." Hình như cậu hơi tự giễu cười một tiếng, "Dù sao vốn đã bị lâu lắm rồi, không muốn quen...!Cũng sớm phải quen."
Trong lòng Lương Húc Nhiên run lên.
Lâm Tiêu Dương cuộn mình trên ghế sa lon trong chốc lát, cuối cùng vẫn cố gắng nâng người ngồi dậy.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Lương Húc Nhiên, hiện tại cậu vẫn không rõ hắn đang nghĩ gì.
Cậu lên tiếng nói: "Nếu anh thật sự có việc...!Thì đi giải quyết trước đi.
Dù sao em cũng đi bệnh viện rồi, anh..."
Lương Húc Nhiên lại không chờ cậu nói xong, chỉ đưa tay nhấc cậu lên, "Anh dìu em về phòng."
Bên trong gian phòng, ga giường có vẻ hơi lộn xộn, Lâm Tiêu Dương lại không để ý, cậu xoay người nằm xuống, nép vào một bên không có nói gì tiếp.
Cảm giác Lương Húc Nhiên hình như đứng bên cạnh nhìn cậu hồi lâu, bấy giờ mới rời đi.
Nằm một lúc Lâm Tiêu Dương lại cầm điện thoại di động lên, vô cùng buồn chán lướt xem.
Âm thanh của 007 tại lúc này lại truyền đến,
[ Kí chủ ~]
Nó gọi một tiếng sau đó không nói thêm gì, khiến Lâm Tiêu Dương vô cùng sững sờ hỏi: "Làm sao vậy?"
[ Bây giờ mắt thấy tình trạng của ngài tương đối ổn