: Kỷ tổng cùng phu nhân ân ân ái ái
"Khuôn miệng của cô nhỏ xíu, chú ý đến hình tượng ăn uống có được hay không?" Nhìn thấy Giản Y đang há mồm muốn cắn bánh bao, Kỷ Uấn Chi vội vàng giữ nàng lại.
"Nhỏ, nhỏ sao?"
Kỷ Uấn Chi cầm lấy một cái bánh ngô, xé một miếng nhỏ có kích thước bằng cái móng tay, tao nhã bỏ vào trong miệng, chậm rãi mà nhai.
"Phải như vậy nè." Sau khi nuốt xuống liền mở miệng nói.
Giản Y khóe miệng giật giật, "A di, a di của tôi, nói, ăn cơm mà không, không nhiệt tình, thì suy nghĩ, chắc chắn, có, có vấn đề."
"Hai chuyện này thì có liên quan gì đến nhau." Kỷ Uấn Chi ghét bỏ bĩu môi, sau đó cướp lấy bánh bao trong tay Giản Y, xe một miếng bánh bao nhỏ đưa tới đến miệng nàng, "Há mồm."
"Không, không cần, tự tôi..."
"Há mồm."
Giản Y liền rất bất đắc dĩ, tốt xấu gì cũng xé ngay phần có thịt đi chứ.......
Cuối cùng ngoan ngoãn mở miệng.
Kỷ Uấn Chi mới vừa đưa đồ ăn đến bên môi nàng, Giản Y liền nghe đến một trận xuýt xoa, dư quang nhìn lướt qua, má ơi, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm lấy mình! Hơn nữa rất nhiều người còn đang lấy tay ôm ngực, dáng vẻ trông như thương tâm sắp chết.......!
Giản Y không tự giác mà rụt cổ lại, yên lặng nhai bánh bao.
Nhìn bộ dạng của nàng, Kỷ Uấn Chi thầm nghĩ nàng đến cùng vẫn là cô nhóc chưa trải sự đời, vẫn còn rụt rè, đang muốn nhắc nhở nàng một chút, lại nghe nàng nói một câu...
"Có thể hay không, nhúng, nhúng bánh bao, qua một ít nước thịt."
"..."
Này kẻ tham ăn...
"Cô bao lớn rồi?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
"Ừm, hả? Hai, hai mươi mốt, a."
"..." Kỷ Uấn Chi chỉ là muốn trêu nàng một chút như là đang trêu trẻ nhỏ thôi, ai dè nàng lại nghiêm túc cẩn thận mà trả lời như thế, ngược lại làm cho Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười.
Lại xé một miếng bánh bao, do dự một chút, nhúng qua một tí nước thịt đút cho nàng.
"Tôi, tự tôi, tự tôi ăn, được không?" Giản Y tỏ vẻ ăn bánh bao như vậy thật không được tự nhiên a...!Cảm giác này quá giả tạo.
"Không được, phải như vậy mới thể hiện là chúng ta đang rất ân ái, à không đúng, phải thể hiện là tôi rất sủng cô mới đúng, củng cố một chút hình tượng sủng thê của tôi a." Kỷ Uấn Chi đắc ý nhướng mày, liếc nhìn bốn phía một cái, "Cô xem nhiều người hâm mộ cô đến thế, đừng có mà có phúc mà không biết hưởng, há mồm."
"..."
"Nhiều, nhiều nhân bánh, nhân bánh một tí."
Kỷ Uấn Chi đem bánh bao đặt vào trong mâm, múc một muỗng cháo từ bát của mình, đưa đến miệng Giản Y, Giản Y như hoá đá nhìn chằm chằm cái muỗng.
"Làm sao? Há mồm a." Kỷ Uấn Chi nói.
"Cô, cô dùng, cô đã dùng qua." Giản Y yên lặng ngậm miệng.
"Cô còn ghét bỏ tôi??" Kỷ Uấn Chi kinh ngạc, vậy mà còn có người ghét bỏ mình sao!? Bộ cô không biết là ngay cả ghế mà tôi đã ngồi qua thì cũng đều có người đến để chụp ảnh cái ghế ư!
Editor: câm nín với chị Kỷ =)))
"Ừm." Giản Y gật gù, ghét bỏ.
Không quen không biết, tại sao lại muốn dùng chung muỗng, cũng không phải là không có dư muỗng a.
Kỷ Uấn Chi tay giơ hơn nửa ngày rồi, nhưng mà Giản Y từ chối hợp tác, để Kỷ nào đó có chút mất mặt.
"Tôi...!Tôi chỉ dùng phía bên này, phía bên kia tôi chưa có đụng tới." Kỷ Uấn Chi nhỏ giọng thương lượng, đem cái muỗng đến một bên miệng của mình, nhẹ nhàng thổi thổi, nỗ lực thuyết phục Giản Y phối hợp một tí.
Giản Y vẫn không để ý đến cô.
Kỷ Uấn Chi thu tay về, dùng cái muỗng khuấy khuấy bát cháo, "Thật ra thì, tôi vẫn còn có một chiếc chìa khóa dự phòng của phòng cô." Vừa nói vừa tự nhìn lấy tay mình, như thể cô chỉ là đang lầm bầm lầu bầu bình thường.
"...!A." Giản Y ngoan ngoãn mở miệng.
Kỷ Uấn Chi ý cười càng sâu, múc một muỗng cháo, đưa vào miệng nàng.
"Ôi chao...!nóng nóng..."
"Không được mở miệng." Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút.
...
Ăn xong bữa cơm này Kỷ Uấn Chi vô cùng thoả mãn, cô vẫn thường xuyên chú ý đến nhất cử nhất động của những người xung quanh, chí ít tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Giản Y, trong ánh mắt đều mang theo sự ganh tị mãnh liệt, trong căn tin từ đầu đến cuối đều tràn ngập trong giấm chua.
"Bà chủ, vậy là được rồi, đừng có diễn trò ân ái đó nữa, nếu không mọi người đều không còn tâm tình làm việc." Đinh Linh đúng lúc xuất hiện, nhỏ giọng nhắc nhở một chút.
"Hả?" Kỷ Uấn Chi nghe vậy, theo ánh mắt Đinh Linh liếc mắt nhìn, mới phát hiện thế mà lại có người đang tủi thân mà dùng khăn lau lau nước mắt...
Xời, đúng là mị lực của mình có khác.
Kỷ nào đó hơi hơi đắc chí, nhìn Giản Y, muốn hướng về nàng khoe khoang một tí, kết quả phát hiện cái tên này đang vùi đầu nghiên cứu nhân bánh bao!!
Kỷ Uấn Chi liền nổi cáu, tôi vậy mà không bằng một cái bánh bao sao?
"Nói cho căng tin, ngày mai dẹp hết bánh bao." Kỷ Uấn Chi bất mãn nói.
Dùng khăn ướt lau miệng, đứng dậy, tuy rằng rất tức giận Giản Y, vừa nhìn thấy đồ ăn thì bộ dạng như không còn tiền đồ, thế nhưng diễn kịch thì vẫn phải diễn cho trọn, chưa dứt được a!
"Tiểu Y, ăn xong chưa? Đi thôi." Căn bản không cho Giản Y cơ hội nói chuyện, kéo nàng đi.
Dưới ánh mắt của ghen tị tất cả mọi người, Kỷ tổng cùng phu nhân tay trong tay rời đi.
Trong thang máy, Kỷ Uấn Chi thở dài nhẹ nhõm, cô nhóc này biểu hiện xem ra không tệ như cô tưởng tượng, vẫn là rất tự nhiên.
"Đúng rồi, Đinh Linh, một hồi ghi lại dấu vân tay của cô ấy đi." Nhìn nút bấm trong thang máy, Kỷ Uấn Chi đột nhiên nghĩ tới, để Giản Y cũng có thể sử dụng thang máy này mới được.
"Vâng."
Leng keng một tiếng, đã đến tầng mười sáu.
Lần này từ trong thang máy đi ra, Giản Y liền thong dong hơn nhiều, theo Kỷ Uấn Chi đi về phòng làm việc của cô, cũng không còn hoảng hốt, không sợ nàng là sắc lang nữa.
"Bà chủ, bà chủ nhỏ, tiêu đề bài báo hôm nay, hai người xem qua một chút ~" Đinh Linh đi nhanh hai bước, bước vào văn phòng trước cả hai, xoay chuyển màn hình đối mặt với Kỷ Uấn Chi và Giản Y.
Kỷ Uấn Chi liếc nhìn một chút, 【 Độc quyền! Kỷ tổng và phu nhân cùng nhau trở về tổ ấm tình yêu vào đêm khuya, nắm tay nhau ngọt ngào, đúng là sức mạnh của sủng thê! 】
Nhìn thấy tiêu đề, Kỷ Uấn Chi liền rất hài lòng, "Ừm, tốt." Rất tốt, cuối cùng cũng xây dựng được hình tượng sủng thê rồi!
"Sở Tây bên kia có động tĩnh gì không?"
"Còn phải nói sao, xù cả lông lên, có phóng viên đi phỏng vấn cô ta, còn bị cô ta đánh khi nhắc đến chuyện này, cô ta phải bị mẹ nhốt cho