Kỷ Uấn Chi để Đinh Linh nấu một tí cháo cho Giản Y bồi bổ, cô thì lại đến phòng quần áo để chọn trang phục để dự tiệc khiêu vũ vào ngày kia.
Cô có thể tưởng tượng được rồi, muốn ở bữa tiệc hảo hảo ân ái với Giản Y, để cái tên Thẩm Lan ấy ghen tị đến chết!
Tuy nhiên, tiền đề chính là Giản Y phải cam tâm tình nguyện phối hợp với cô, này nếu như cưỡng ép nàng, đến thời điểm đó nhất định Kỷ Uấn Chi sẽ là người mất mặt.
Cân nhắc một hồi, Kỷ Uấn Chi quả đoán buông quần áo xuống, xoay người đi thẳng đến phòng ngủ, gõ cửa phòng Giản Y.
Giản Y mới vừa rửa mặt xong, nhìn thấy Kỷ Uấn Chi tìm đến mình, không cần nghĩ cũng biết là không có chuyện gì tốt.
"Làm làm, cái gì."
Vừa nghe nàng nói chuyện, Kỷ Uấn Chi liền buồn rầu, "Tiểu Y a, chúng ta thương lượng một chút?"
"Không, không muốn, không muốn, thương lượng." Giản Y dứt câu liền muốn đóng cửa.
"Đừng đừng đừng." Kỷ Uấn Chi vội vàng chặn cửa, "Miễn là cô lần này phối hợp với tôi để cho Thẩm Lan ghen, tôi có thể...!Đáp ứng cô một thỉnh cầu, bất cứ điều gì tôi cũng sẽ làm!" Kỷ Uấn Chi quyết định làm liều.
Giản Y nghe vậy, cánh tay đang muốn đóng cửa bỗng dừng lại, đôi mắt long lanh xoay tròn chuyển động.
Tim Kỷ Uấn Chi đập loạn nhịp, có chút bất an, cảm giác như cô đang bối rối chưa nghĩ được phải làm sao cho đúng...!Liệu bây giờ hối hận có còn kịp không...
"Được, được đi." Giản Y gật đầu.
Xong, không còn kịp nữa rồi.....!
"Nhưng, thế nhưng!"
"Hả?"
"Không, không cho phép, ép tôi, ăn mặc theo ý cô!"
Kỷ Uấn Chi do dự một chút, "Cô đồng ý phối hợp với tôi thật sao?" Mới vừa nói xong, bừng tỉnh nhớ tới nàng không phải là học thiết kế hình ảnh sao, hơn nữa thẩm mỹ cũng không tệ lắm.
"Được, cái này có thể tùy cô.
Vậy tôi cũng có một yêu cầu, không cho phép cô nói lắp!"
Giản Y liền rất khó xử, "Tôi thật sự, thật sự không có, không có lừa gạt...!Lừa cô!"
Kỷ Uấn Chi cau mày, "Nhưng là cô đêm hôm qua nói mớ thật sự rất lưu loát, không một chút nào nói lắp a."
Giản Y lắc đầu một cái, biểu thị nàng hoàn toàn không nhớ rõ, cũng căn bản không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Kỷ Uấn Chi hơi hơi cân nhắc một hồi, "Ai, cũng có khả năng là cô căn bản không có nói lắp, chỉ là trong tiềm thức coi chính mình là nói lắp? Cô đến cùng là làm sao lại nói lắp?"
Giản Y nhếch miệng, lần thứ hai từ chối trả lời vấn đề này.
Kỷ Uấn Chi đau đầu, "Cô cứ như vậy cũng không được a, không có cách nào mang cô ra ngoài gặp người khác a."
Giản Y suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, "Cô biết, có biết nói, tiếng tiếng bụng không?"
"..." Kỷ Uấn Chi trợn mắt, giơ tay đánh vào đầu nàng một cái, "Cô có thể suy nghĩ thứ gì đấy hay ho hơn không!"
"A, không, không được, đánh vào đầu." Giản Y oan ức xoa đầu.
Kỷ Uấn Chi bị nàng chọc cười, "Để tôi xoa đầu cho cô." Giơ tay tùy tiện xoa xoa một hồi, "Vốn là không thông minh, nhưng đừng có để bị đánh đến ngốc."
"Hừ!"
"Ai, có từng luyện một vài câu thông dụng không? Luyện tập vài lần và cố gắng đừng nói lắp nhiều nữa ấy." Kỷ Uấn Chi lại nói.
Giản Y lắc đầu một cái, "Không có, chưa từng thử."
Kỷ Uấn Chi vò đầu suy nghĩ về độ khả thi của phương pháp này.
"Nếu không, cô có thể chỉ nói một chữ độc nhất thôi được không?"
"Tôi, tôi có thể, khụ, khụ khụ."
"Hả? Vậy cô chứng minh cho tôi xem thử." Kỷ Uấn Chi chớp chớp mắt, đây là cái kiểu nói chuyện quái quỷ gì vậy?
Giản Y gật gù, "Kỷ Uấn, khụ, Uấn Chi, tên, khụ khụ, tên khốn nạn."
"..." Kỷ Uấn Chi thực sự không biết nên khóc hay nên cười, nàng dùng ho khan để che dấu câu nói không tự nhiên, đúng là một phương pháp tốt.
Hơn nữa nếu không lắng nghe kỹ thì căn bản cũng nghe không ra đi, chỉ có thể cho rằng cổ họng nàng đang không thoải mái.
Đến đấy chỉ cần đeo khẩu trang vào liền có thể lừa gạt người khác rồi.
Không tệ, cái phương pháp này đúng là có thể dùng, thế nhưng!
Kỷ Uấn Chi khốn nạn là cái quỷ gì!
"Không thể nói tôi như vậy!" Kỷ Uấn Chi nhấc tay lên, làm dáng muốn gõ đầu Giản Y một lần nữa, khiến nàng sợ đến rục cổ lại.
"Không, tôi không đi nữa!" Giản Tiểu Y tôi đây không tin không trị được loại người