(*) Từ xanh ở đây là từ cụm "đội mũ xanh" của tiếng Trung mà ra.
Trong tiếng Trung Quốc, cụm từ "đội mũ xanh" đại ý như bị cắm sừng.
"Mà này Tiểu Y a, tôi cũng có một vấn đề nhỏ muốn hỏi cô." Kỷ nào đó cảm thấy hoảng sợ trong lòng, nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Giản Y đối với tiền tài danh lợi, càng cảm giác mình có phải đã coi thường nàng rồi hay không...
"A."
"Cô là phú nhị đại sao?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
Giản Y suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu, xin lỗi, tôi là tinh nhị đại mới đúng*.
(*) Chữ tinh này có nghĩa là minh tinh
"Ồ." Kỷ Uấn Chi thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt cũng còn tốt, này nếu như là Đại tiểu thư nhà ai mà lại bị mình hành hạ như thế.
Người nhà nàng chắc sẽ đến lột da cô mất, chỉ là nghĩ lại thì...
"Vậy nhà cô có quặng mỏ sao?"
"Không có, không có." Cái này thật sự không có.
"Vậy cái lọ nước hoa kia của cô..."
"Là a, a di, của tôi, bán đồ cũ đổi đồ mới đấy." Giản Y liền biết cô chắc chắn sẽ hỏi đến vấn đề này, vì vậy nàng diễn đạt câu nói hết sức uyển chuyển.
"Ồ nha, lợi hại a, này mà cũng có thể bán đồ cũ lấy đồ mới à??" Kỷ Uấn Chi hướng về nàng giơ ngón tay cái lên, là chính mình đầu óc không đủ dùng, hay là nàng cho rằng đầu óc mình không đủ dùng???
"Thật đấy, thật đấy." Nó thực sự là sự thật!!!
Kỷ Uấn Chi dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng một hồi, sau đó liếc nhìn bốn phía xung quanh.
Vừa đi đến trong hội trường, liền không hỏi nhiều nữa, việc này về nhà lại nói tiếp!
"Này Thẩm Lan, tôi đã đến rồi, ngài vậy còn chưa đến, cái giá rất lớn a!" Kỷ Uấn Chi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, khoảng cách thời gian buổi tiệc bắt đầu còn năm phút đồng hồ.
"Cô ta khẳng định sẽ chờ đến lúc bữa tiệc bắt đầu mới chịu xuất hiện, dù sao tất cả mọi người cũng là chờ cô ta, mới có thể ra vẻ cô ta là nhân vật quan trọng."
"Sáng sớm không ăn cơm, cô có muốn trước tiên ăn một chút gì đó không?." Kỷ Uấn Chi vừa dứt lời, nhìn thấy bên cạnh Giản Y gật gật cái đầu nhỏ trông như gà mổ thóc vậy, liền rất bất đắc dĩ phải dẫn nàng đến quầy đồ ăn.
"Thừa dịp Thẩm Lan còn chưa tới, ăn nhanh lên một chút a, chờ cô ta đến rồi liền không cho phép ăn cô ăn nữa.
Khỏi cho cô ta nghĩ rằng tôi đang ngược đãi cô." Thấy Giản Y nhìn chằm chằm không chớp mắt vào một miếng bánh gatô, Kỷ Uấn Chi lấy một miếng từ trong mâm đưa cho nàng.
"Ồ." Cô không có ngược đãi tôi sao?
"Ai, Kỷ tổng đến rồi." Một nghệ sĩ SL tiến lên chào hỏi.
Kỷ Uấn Chi cười khẽ với cô, gật đầu hỏi thăm, "Chào cô."
"Vị này chính là...!phu nhân của ngài sao?" Vị nghệ sĩ kia ánh mắt dán chặt lên đôi má căng tròn của Giản Y cùng với lớp kem đang bị dính trên môi nàng.
Kỷ Uấn Chi đang mỉm cười gật đầu, liền để ý thấy ánh mắt của cô gái này có gì đó không đúng lắm, vừa nghiêng đầu liếc nhìn thử Giản Y, thực sự là hận không thể đập chết cái tên tham ăn này!
"Thật xấu hổ a, nàng chính là thích ăn như thế." Dáng vẻ vừa lúng túng mà lại không thất lễ cười cười, nhìn theo vị nghệ sĩ kia rời đi, quay đầu dùng ánh mắt muốn ăn thịt người, tàn nhẫn trừng mắt nhìn Giản Y, "Cô có thể hay không chú ý một chút hình tượng hộ tôi! Ăn uống có chừng mực được không?"
"A, a, a di của tôi, nói..."
"A di cái gì mà a di! Mau nuốt đồ ăn xuống rồi muốn nói gì thì nói!!"
"A." Lọ nước hoa kia là do chính a di làm mà.
Giản Y vội vàng lẩm bẩm vài câu, đem đồ ăn trước tiên nuốt xuống.
Kỷ Uấn Chi một mặt ghét bỏ liếc nàng một cái, giơ tay giúp nàng lau lau khoé miệng đang dính kem, "Không cho ăn nữa." Kỷ Uấn Chi nói xong, dừng một chút, "Muốn ăn thì một thồi về nhà sẽ kêu Đinh Linh mua cho cô một cái lớn luôn."
"Ừm." Giản Y vội vàng gật đầu, xem ra rất vui vẻ.
Kỷ Uấn Chi bất đắc dĩ cười cười, nói nàng là đứa nhỏ, nàng vẫn đúng là chưa trưởng thành mà.
Vừa vặn cảm khái, nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng hoan hô cùng với tiếng vỗ tay.
Theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía cửa lớn của hội trường.
Kỷ Uấn Chi mí mắt hơi giật, Thẩm Lan này thật là làm màu.
Cô nhìn thấy đối thủ không đội trời chung của chính mình, Thẩm lão bản đang mặc một chiếc đầm dài chấm sàn màu đen, khí chất bất phàm.
Ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi, vừa đi vừa vẫy tay chào nghệ sĩ hai bên.
"Không biết còn tưởng rằng cô ta đây là đang đi thảm đỏ." Kỷ Uấn Chi chua chát nói.
Đều do Giản Y, nói cái gì mà mặc trang phục đơn giản là được rồi, không cần thiết phải mặc trang phục quá phô trương, sống chết không phối hợp với mình.
Nếu nàng mà chịu phối hợp một chút, ánh đèn sân khấu này sao có thể để một