"Ư!" Lại nói Kỷ Uấn Chi bên này, thành công xin được chữ ký của Bách Ninh, cao hứng vô cùng lôi kéo Nhan Phất chạy đến khoe khoang với nàng.
"Tôi nói cậu, giữ sĩ diện chút được không? Làm sao mà trông như tiểu fangirl vậy, đó giờ không biết cậu thích bà ấy a." Nhan Phất liền rất bất đắc dĩ, xong rồi, hình tượng cao lãnh của bà chủ cuối cùng cũng bị sụp đổ rồi.
"Hả? Tớ không có thích a, ai nói tớ yêu thích bà ấy, quái gở, chỉ là lão yêu bà mà thôi!" Vừa ra bên ngoài, Kỷ nào đó liền khôi phục bản tính.
"Ai yêu, thật sự xấu hổ nha, tôi vậy mà chính là cái lão yêu bà quái gở." Đột nhiên một tiếng nói từ phía sau truyền đến, Kỷ Uấn Chi sợ đến tóc gáy đều dựng cả lên, trong nháy mắt liền thở gấp, trái tim đều muốn nhảy đến ra ngoài!
"Bách Bách, Bách lão sư..." Kỷ Uấn Chi suýt chút nữa cắn phải lưỡi của chính mình, quá đáng sợ quá đáng sợ người đàn bà này quá đáng sợ!!! Quả nhiên không thể ở sau lưng nói xấu người khác...
"Hứ." Bách Ninh liếc cô một cái, không nhiều lời đi ngang qua rồi rời đi.
"Hô..."
"Cậu sao mà sợ bà ấy dữ vậy?" Nhan Phất cảm thấy kỳ quái, Kỷ nào đó không phải luôn không sợ trời không sợ đất sao?
"Hả? Tớ sợ bà ấy? Ai nói tớ sợ bà ta?"
"Bách lão sư a." Nhan Phất đột nhiên nhìn về phía sau của Kỷ Uấn Chi.
Kỷ Uấn Chi trong lòng lại cả kinh, "Bách lão sư mới thật sự là diễn viên, tớ đây không phải là sợ bà ấy mà là là tôn trọng bà ấy! Bà ấy là diễn viên chuyên nghiệp như thế thì chính là quốc bảo, nhất định phải tôn kính!" Kỷ nào đó nghiêm túc nói, nói xong mới phát hiện Nhan Phất đang cười toe toét.
Quay đầu lại nhìn, có Bách Ninh đâu a.
Truyện chính ở == T RUМtrцyen.vЛ ==
"Tốt lắm Nhan Phất, to gan lắm đúng hay không?"
"Không có gan, không có gan, cậu mau về dỗ dành nhóc cà lăm của cậu đi, mau đi đi a, để tớ giám sát Chung Dục đóng phim cho."
"Chậc, không cho phép gọi nàng như thế, nói lắp rất đáng yêu nha.
Đổi đi, gọi là chị dâu."
"Có nhanh quá không vậy? Vẫn nên đợi người ta tiếp nhận cậu đi rồi hẵng nói." Nhan Phất nói xong liền đẩy Kỷ Uấn Chi đi, đuổi cô đi, ai, nữ nhân đang yêu không thể trêu chọc bậy bạ được.
...
Kỷ Uấn Chi cầm chữ ký Bách Ninh trong tay như thể đang cầm bảo bối, khẽ ngâm nga vài câu hát đi về phía khách sạn.
Mới vừa lên lầu, nhìn thấy Đinh Linh đang đứng ở trước cửa, đưa đầu vào phòng nói nhỏ gì đấy.
"Cô làm gì đấy."
"Bà chủ, tôi kể cho nàng nghe về tất cả các ưu điểm của cô, nàng ấy không muốn để tôi nói to, nên tôi sẽ nhỏ giọng nói với nàng ấy!" Đinh Linh tỏ vẻ muốn được khen thưởng.
Kỷ Uấn Chi nhướng mày một cái, "Làm rất khá.
Cuối năm thưởng cô gấp đôi." Vô cùng mạnh miệng.
"Ai, cám ơn bà chủ!" Đinh Linh trong nháy mắt vô cùng nhiệt tình, vừa rồi mới được khen thưởng giờ đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu!
"Được rồi được rồi, cô đi về nghỉ ngơi trước đi, để tôi cho."
"Ai, ok!" Đinh Linh đang chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy phía sau...
"Tiểu Y a ~ chị đã trở về ~ còn mang cho em chút quà đây ~ em nhất định sẽ yêu thích! Vậy chị vào nha, em đừng đánh chị nha."
Đinh Linh chân bỗng mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững, cô xin thề cô đi theo lão bản lâu như vậy rồi nhưng xưa nay chưa từng nghe cô ấy nói chuyện với ai mà dịu dàng như thế! Còn yêu yêu a a, cô ấy là đang bán manh ư!!!
"Chị vào a." Kỷ Uấn Chi nói, quẹt thẻ mở cửa, cửa mới vừa đẩy ra một ít, cô liền giật mình vội vàng lui về sau một bước, liếc nhìn cái gối bị đập vào cửa, lúc này mới yên tâm đẩy cửa đi vào phòng.
Kỷ Uấn Chi nhặt gối lên vỗ vỗ, nhìn trên giường thấy Giản Y nằm nghiêng xoay lưng với mình, rón rén đi tới, đem gối trả về chỗ cũ.
"Còn chưa tỉnh ngủ hả heo con lười biếng?"
"..." Giản Y run lập cập, một trận phát tởm, ngồi dậy nhìn Kỷ Uấn Chi với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
"Cô cô, cô làm ơn, đối xử với tôi như bình thường đi." Kỷ Uấn Chi vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng, này sẽ không phải lại phát bệnh đó chứ?
"Khà khà ~ Tiểu Y ~" Kỷ Uấn Chi hơi hơi nhướng mày, trên mặt còn viết rõ bốn chữ không có ý tốt.
"Cô, cô muốn, làm gì?"
"Chị có quà cho em, em mong chờ không ~?"
"Không, không mong chờ." Giản Y kiên quyết lắc đầu.
"...!Vậy em có thể làm ra dáng mong chờ được không? Chị phải tốn rất nhiều công sức mới có được đó ~ "
Giản Y bĩu môi, cũng không muốn phản ứng lại.
Kỷ Uấn Chi vẫn như không hề biết xấu hổ, đem bảo bối đang giấu ở phía sau lưng đưa đến trước mặt Giản Y, "Đây."
Giản Y lơ đãng liếc nhìn một chút, nhìn thấy trong tay Kỷ Uấn Chi chính là một tờ giấy, vẫn có chút hiếu kỳ.
Nhưng mà đưa đầu sát lại nhìn kỹ thêm chút nữa thì suýt đã phụt cười thành tiếng, này không phải chữ ký của Bách a di sao! Thì ra quà tặng mà Kỷ Uấn Chi nói chính là cái này? Này có cái gì tốt để mong chờ a? Nàng còn tưởng là món gì ngon!!!
Thất vọng nhân đôi!
"Ai, em đây là vẻ mặt gì, em không phải nói em yêu thích Bách Ninh sao? Chị còn cố ý hạ thấp bản thân mình để xin chữ ký của bà ấy đấy." Nhìn Giản Y tỏ vẻ không có hứng thứ bao nhiêu, Kỷ Uấn Chi hơi chút thất vọng, làm nhiều đến thế cũng vẫn không thu được nụ cười của mỹ nhân!
Tuy nhiên, tinh thần chiến đấu của cô đã sớm nhen nhóm trở lại..
"Em nếu như không thích bà ấy, lần sau chị tìm cơ hội giúp em xin chữ ký của Giản Thanh Sơ?"
Giản Y dở khóc dở cười, tôi muốn chữ ký của mẹ tôi làm gì a! Lấy để làm đồ gia truyền sao?
Haizz
Nàng thầm thở dài, thầm đổ mồ hôi cho chỉ số IQ của Kỷ Uấn Chi.
"Tiểu Y, vì cái chữ ký này chị đã bị Bách lão sư mắng cho một trận đấy, đừng nóng giận nha~" Kỷ Uấn Chi hoàn toàn nhượng bộ, ngồi xổm ở bên giường chờ mong nhìn Giản Y.
Giản Y nghe vậy liền trở mình, quay lưng lại với cô.
"Tiểu Y?" Kỷ Uấn Chi thấy thế lại đi đến bên giường, đứng dậy vừa mới chuẩn bị leo lên giường, Giản Y bỗng dưng quay đầu lại trừng cô một cái, Kỷ nào đó lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm trở lại.
Nhìn cô như vậy, Giản Y âm thầm cười trộm, kỳ thực nàng cũng đã không còn cách nào khác khi bị Đinh Linh chặn ở cửa và nghe cô kể về ưu điểm Kỷ Uấn Chi tới hơn một tiếng đồng hồ.
Thế nhưng hiện tại lại cảm thấy rất kỳ quái, nữ nhân này biến hóa cũng quá lớn rồi đó, hai ngày trước còn vô cùng hung hăng, cái gì cũng phải buộc mình nghe theo cô ấy, ngày hôm qua lại bắt đầu làm những việc điên rồ, ngày hôm nay lại đem chính mình sủng đến tận trời, đây rốt cuộc là muốn làm gì?
"Ai, nếu không để chị kể cho em nghe truyện cười, em nếu như nở nụ cười, thì cũng đừng giận chị nữa có được hay không?" Kỷ Uấn Chi hai mắt hơi chuyển động, quả đoán thay đổi kế hoạch.
Giản Y quay đầu lại nhìn cô một cái, cô ấy còn có thể làm cái gì khác hay ho hơn không?
Bị Giản Y đưa mắt nhìn, Kỷ Uấn Chi liền giống như vừa đạt được thánh dụ, liền tiếp tục nói.
"Nhà Nhan Phất có một chậu cây mắc cỡ, cây mắc cỡ em biết mà đúng không, nếu đụng vào nó, nó liền thẹn thùng cuộn lá lại.
Thế nhưng chậu cây mắc cỡ nhà cậu ấy rất kỳ quái, nếu chạm vào nó thì nó không hề cuộn lại, em biết tại sao không, bởi vì..."
"Bởi vì, bởi vì, nó giống cô, giống hệt cô, không, không biết xấu hổ!"
"..." Nghe Giản Y đột nhiên mở miệng, Kỷ Uấn Chi nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ.
Hic hic hic, bà xã nói tôi không biết xấu hổ, nàng làm sao có thể...!Nói như thế với tôi aaa!
"Thật sự, giỏi quá a, học được cách cướp lời của người khác luôn à!" Kỷ nào đó tuyệt không một chút nào trái lương tâm hướng về Giản Y giơ ngón tay cái lên.
Giản Y xì xì nhất thời vui vẻ.
"Nở nụ cười rồi nha, không tức giận nữa a." Kỷ nào đó lập tức cầm gậy đánh rắn*.
(*) Cầm gậy đánh rắn: tranh thủ cơ hội để làm việc gì đó
Giản Y bĩu môi, "Cái kia, vậy cô sau, sau này, không cho phép hôn, hôn tôi."
Kỷ Uấn Chi nghe vậy tâm can liền đau đớn, làm sao có thể cưỡng lại mà không hôn đây!
Âm thầm nghiến răng, "Được thôi, nhưng mà em có thể hôn chị!"
"..." Giản Y liếc nhìn cô đến ngu ngơ, xin lỗi ha, không có khả năng!
Tuy rằng bị khinh bỉ, nhưng ít ra là dỗ Giản Y thành công rồi, Kỷ Uấn Chi trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm rồi.
"Đúng rồi Tiểu Y, chị thương lượng với em một chút."
"Tôi không không, không giảm béo!" Giản Y lập tức lắc đầu lia lịa.
"Hả? Ai bảo em giảm cân, giảm cân làm gì, như bây giờ rất đáng yêu! Không cần giảm!" Kỷ Uấn Chi sớm đem chuyện ngày hôm qua nói muốn cho Giản Y giảm cân quăng ra sau đầu.
"Vậy, muốn thương lượng, chuyện gì?" Giản Y hỏi.
"Ừm...! Chị muốn thương