Giản Y thu thập đồ đạc một cách qua loa, xếp vào chút quần áo cùng với vài đồ dùng cần thiết, căn bản thì nàng cũng mới chuyển đến đây cũng không lâu nên đồ dùng cũng không nhiều.
Vừa thu dọn cũng vừa nhớ lại cuộc đối thoại khi nãy với Kỷ Uấn Chi, khi ấy cô không lộ ra cái dáng vẻ vênh váo hung hăng, xem ra cũng không quá tệ nếu ở chung.
Cô vừa mới nói để cho nàng đóng giả vị hôn thê của cô, Giản Y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thích hợp, chính mình là hoàng hoa đại khuê nữ*, không hiểu sao lại trở thành vị hôn thê của người khác, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Hơn nữa làm vị hôn thê của cô thì chắc chắn phải lộ mặt ra công chúng, này nếu để cho tỷ tỷ của nàng nhìn thấy thì...
(*) Hoàng hoa đại khuê nữ: Gái mới lớn chưa chồng
"Ai, tôi, tôi vẫn là, không không thể, nhận lời, đề, đề nghị của cô.
Không thể làm, làm, vị hôn thê của cô."
"Tại sao?"
"Cô, cô đứng ra, giải thích mọi việc, không phải, là được sao?"
Kỷ Uấn Chi ôm cái trán, "Chủ yếu là, lời cũng đã đều nói ra hết rồi, con người của tôi lời đã nói ra chính là nước đã đổ ra, một ngụm nước bọt một cây đinh, không thể đổi ý, hơn nữa hiện tại truyền thông đều biết cô là vị hôn thê của tôi, nếu như nói cô chỉ là tôi tiện tay mà vơ đại, cái đó chẳng khác nào tra nữ dối trá đùa bỡn tình cảm của người khác sao!"
"Há!" Giản Y làm bộ giật mình, ra vẻ hiểu chuyện, gật gật đầu, "Vậy thì có...!liên quan gì đến tôi?"
"Cô..." Kỷ Uấn Chi đầu óc quay cuồng, "Đương nhiên là có liên quan, cô đi cùng với tôi, tôi có thể bảo vệ cô không bị Cẩu Tử quấy rối.
Hơn nữa, tôi nhận thấy cô cũng là người rất chú trọng hình tượng, chúng ta suy bụng ta ra bụng người, cô liền giúp tôi một chuyện, tôi bảo đảm sẽ không để cho cô chịu thiệt."
"Ồ." Giản Y gật gù, có thể thoát khỏi sự quấy rối Cẩu Tử, đúng là có thể cân nhắc, dù sao việc này nói cho người nhà cũng không được, hơn nữa với năng lực của bản thân, thì...!Đã như vậy, ngược lại cũng không phải là không thể tiếp nhận rồi, chỉ là...
"Cái kia, vậy tôi, không không thể, lộ mặt."
"Hả? Không thể lộ mặt? Tại sao? Dung mạo cô rất đẹp a."
Đột nhiên được Kỷ Uấn Chi khen, Giản Y còn sửng sốt một chút, nhưng mà một giây sau...
"Lên đồ, trang điểm một tí thì cũng miễn cưỡng xứng đôi với tôi đi."
"Tự luyến đến dại."
Nhìn vào đôi mắt to tròn đang ngơ ra đó của Giản Y, Kỷ Uấn Chi bật cười, cái cô nhóc này vẫn đúng là không thể không bị người khác trêu chọc ~
"Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô một thân phận giả, Ngay cả những người quen biết cô trước đây cũng sẽ chỉ nghĩ rằng cô có ngoại hình tương tự thôi, chỉ cần cô ý tứ mà giữ kín chuyện này là được rồi."
"Ừm."
"Đi thôi, xe ở dưới lầu chờ đây."
...
Trên xe, nhìn cảnh hai bên đường đang nhanh chóng rút lui, Giản Y hơi có chút bất an.
"Chúng ta, đây là, đi, đi đâu a?"
"Nhà tôi." Kỷ Uấn Chi ôm cánh tay nhắm mắt nghỉ ngơi, hai mí mắt căn bản là không nhấc lên nổi nữa.
"Cô, nhà của cô?"
"Chờ, chờ một chút!"
Giản Y có chút nghiêm túc, không phải nên đưa nàng đi một cái khách sạn yên tĩnh nào đấy sao, sao lại phải đến nhà cô ấy?
"Bà chủ nhỏ, người một nhà đừng xa lạ như vậy, ngài phải nói, Nhà chúng ta!" Đinh Linh đang lái xe phía trước dĩ nhiên không quản được cái miệng của mình, vừa nãy nhìn thấy Giản Y ngoan ngoãn đi theo Kỷ Uấn Chi, liền rất muốn thăm hỏi bà chủ nhỏ một chút!
"Cô...!Hừ!"
"Ugh." Kỷ Uấn Chi từ kính chiếu hậu ngang ngược nhìn Đinh Linh một chút, người sau rục cổ lại, bận bịu ngậm miệng, chỉ đùa một chút cũng không được sao, rõ ràng cô trước đây sủng tôi nhất mà!
"Tôi không, không đi!" Giản Y biểu thị muốn đổi ý.
"Không được, hơn nữa không chỉ là đêm nay, sau này, cô đều phải ở tại nhà tôi."
"??? Cô vừa rồi đâu có nhắc đến chuyện này!!"
"Cô cũng đã là vị hôn thê của tôi, không theo tôi ở cùng, thì còn ra thể thống gì nữa? Người khác chắc chắn sẽ thấy tình cảm của chúng ta có vấn đề."
"Tôi...!Không không, không muốn!"
Kỷ Uấn Chi liếc nàng một chút, từ từ mà phun ra hai chữ, "Phải muốn."
"Cô cô, cô..."
"Chờ một chút, cô sau này cũng không thể nói lắp như thế." Kỷ Uấn Chi đột nhiên nghiêm mặt.
"A, a? Này, tôi tôi tôi..."
"Ugh, cô càng nói thì tật nói lắp sẽ càng nặng hơn sao." Đôi lông mày thanh tú của Kỷ Uấn Chi nhíu chặt lại, sau này nếu như dẫn nàng đi phỏng vấn hoặc tham gia sự kiện, dáng vẻ nói lắp này của nàng chắc chắn sẽ rất mất mặt, à đúng rồi, nhất định còn sẽ bị Sở Tây cùng Thẩm Lan cười nhạo chết.
"Cô đây là nói lắp bẩm sinh, hay là do chuyện ngoài ý muốn gì đấy tạo thành?" Kỷ Uấn Chi hỏi.
Giản Y nghe vậy, cúi đầu thấp, con mắt xinh đẹp trong nháy mắt bỗng trở nên ảm đạm, Kỷ Uấn Chi liền hoảng hốt, "Thật xấu hổ a, tôi không phải cố ý muốn chọc vào chỗ đau của cô, chỉ là muốn tìm xem có thể có phương pháp gì đấy giúp cô chữa khỏi tật nói lắp hay không."
Giản Y lắc đầu một cái, không lên tiếng.
Kỷ Uấn Chi có chút đau đầu, xem ra việc này khó xử lý đây.
"Ai, Giản Y, cô bao nhiêu tuổi?" Mắt thấy bầu không khí có chút lúng túng, Kỷ Uấn Chi mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
"Hai, hai mươi mốt."
"Còn nhỏ như thế? Hẳn là còn học đại học?"
"Đã tốt nghiệp."
"Học nghành gì?"
"Thiết, thiết kế."
Kỷ Uấn Chi vuốt vuốt trán, cô nhóc này xem ra cũng không phải người lắm lời chính mình hỏi một câu nàng mới đáp một câu, à cũng đúng, trạng thái nói chuyện của nàng có chút không ổn, nếu như còn lắm lời thì...
"Như vậy đi, tôi cũng tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Kỷ Uấn Chi, ngày hôm nay ở trong thang máy cũng từng nói với cô, tôi là tổng giám đốc của JY, cô có thể gọi tôi là..." Nói đến vấn đề xưng hô, Kỷ Uấn Chi liền khựng lại, nàng phải gọi chính mình là gì đây?
Kỷ tổng? Quá khách khí chứ?
Uấn Chi? Uh.., nàng mới từng này tuổi, so với mình nhỏ hơn nửa con giáp, gọi thẳng tên của chính mình có chút không thích hợp đi.
"Kêu lão bà đi."
Ghế trước truyền đến một tiếng, Kỷ Uấn Chi nhìn về phía kính chiếu hậu, phát hiện Đinh Linh đang nghiêm túc cẩn thận lái xe, như thể câu nói vừa rồi kia không phải từ trong miệng cô ấy phát ra.
【 Đinh Linh: Mẹ ơi, chỉ là ở trong lòng ngẫm lại, gan dạ đâu mà dám nói thẳng ra vậy...!】
"Lão...!Lão Kỷ?" Giản Y nói.
Nàng đột nhiên nhớ tới đây là cách mẹ của nàng gọi ở nhà, ở trước mặt mình và tỷ tỷ, một người gọi đối phương là "Tiểu Bắc", người còn lại gọi đối phương là "Lão Giản", đương nhiên nàng cũng âm thầm lén lút nghe được cái gì mà "Củ cải đỏ ~" "A Sơ ~", nghĩ đến đó Giản Y liền nổi da gà cả người, già đầu hết rồi, mà còn củ cải này củ cải nọ...
Kỷ Uấn Chi nghe được danh xưng này, trong nháy mắt liền đen mặt, "Tôi, lão sao?"
Đinh Linh một bộ dạng kinh hãi, thừa dịp đèn đỏ, quay đầu lại hướng Giản Y lắc đầu, xua tay rồi lại chắp tay.
Giản Y cũng không có nhận ra gọi như vậy thì có vấn đề gì, nhưng xem bộ dạng kia của Đinh Linh, vội vã nghe theo, "Không không không."
"Ừm." Này còn tạm được!
"Cô, cô bao nhiêu tuổi?" Giản Y hỏi.
"Hai mươi bảy." Kỷ Uấn Chi đáp.
"Hả?" Giản Y nhíu mày một hồi, "Trên mạng nói, cô, cô hai mươi tám."
Kỷ Uấn Chi mí mắt hơi giật một cái.
"Đó, đó là...!một năm trước."
"..." Kỷ Uấn Chi dở khóc dở cười, "Được rồi, tôi hai mươi chín, thế nhưng cô phải nhớ kỹ, ở bên ngoài phải luôn nói tôi hai mươi bảy! Tôi không muốn sớm như thế đã bước qua ba mươi tuổi đâu!"
"Ồ." Lừa mình dối người.
"Đinh Linh, trở lại giúp tôi làm một bản báo cáo, liên quan đến chiều cao, thể trạng, nhóm máu, sở thích, v..v..
của Giản Y." Kỷ Uấn Chi cũng lười hỏi lại, có quá nhiều thứ cần biết, nếu cứ tán gẫu với cái hiệu suất như hiện tại, thì e là