Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác trời đã sáng.
Chu Chu chậm rãi mở to mắt, giải trừ trạng thái tu luyện.
Cho dù tu luyện một đêm, y lại không thấy một chút mỏi mệt, ngược lại còn cảm thấy cả người thoải mái hơn.
Thấy củ cải nhỏ còn đang tu luyện, y cẩn thận từ trên giường xuống, đi giày, đứng lên, sau đó nhìn một đống y phục mà phát sầu.
Quay đầu lại nhìn củ cải nhỏ đang tập trung tu luyện.
Chu Chu không nói gì quay đầu rối rắm nhìn y phục trong tay, chỉ là, thử đi thử lại nhiều lần, đều không hiểu được phải mặc như thế nào, không phải đầu tiên là mặc trung y rồi đến y phục bên ngoài sao.
Chu Chu buồn bực không ít, đến cả sinh hoạt thường ngày y còn không thể tự mình làm, quả thực rất phiền.
Thời điểm Cơ Vân Lưu tỉnh lại nhìn thấy sư phụ nhà mình đang nhìn một đống y phục, ủ rũ cụp đuôi, mà rối rắm, nghĩ đến việc sư phụ nhà mình không biết mặc y phục sẽ nhờ cậy mình.
“Sư phụ.” Thanh âm thanh thúy vang lên.
“Hả?” Chu Chu không biết Cơ Vân Lưu đã tỉnh, đột nhiên thấy có người gọi sư phụ, y đáp lại theo bản năng.
Đồng thời quay đầu lại, thì thấy đồ đệ nhà mình đang cười để lộ ra hàm răng trắng giống một con mèo nhỏ đòi vuốt lông.
Nháy mắt chọc trúng điểm manh của y rồi.
Cơ Vân Lưu bình tĩnh nói, “Sư phụ, lại đây mặc quần áo.” Thời điểm này, Chu Chu không suy nghĩ liền tung ta tung tăng đi qua.
Ai dô, củ cải nhỏ quả thực quá ngoan ngoãn, muốn giúp mình mặc quần áo, thật đáng yêu.
Cơ Vân Lưu đương nhiên không biết trong lòng Chu Chu đang suy nghĩ cái gì, nhưng mặc quần áo giúp sư phụ gì đó, loại chuyện này y cảm thấy rất hưởng thụ.
Chỉ là có người lại không muốn cho hắn có cơ hội hưởng thụ việc này.
Thời điểm hắn muốn đeo ngọc cho Chu Chu, đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hét to: “Súc sinh, muốn trốn.” Ngay sau đó ván cửa phanh một tiếng bị phá hỏng.
Tham Lang chịu công kích từ ngoài cửa phi vào, lông khắp người chỗ xù chỗ rụng, đau đến run rẩy.
Thần thú đại nhân thanh cao lúc này lại nói với Chu Chu: “Tê, đau chết lão tử.”
Chu Chu nhìn Tham Lang te tua xông vào phòng, vội vàng chạy đến xem vết thương cho nó.
Nhưng chưa tới bên cạnh đột nhiên nghe thấy nó kêu lên một tiếng, thân thể hơi run lên, liền ngồi xổm xuống.
Một thân lông trắng như tuyết của Tham Lang đã rụng một mảng, nhiễm máu đỏ tươi, thoạt nhìn cực kì đáng sợ.
Chu Chu vốn đang cảm thấy Tham Lang là thần thú, da dày thịt béo, quăng ngã đập đánh cũng không sao, lúc này cũng không khỏi lo lắng, “Đây là làm sao vậy? Tên mất nết nào đem ngươi đánh thành như vậy?”
“Hừ, là bổn tọa, thì ngươi tính như thế nào.” Một giọng nam tử trung niên truyền đến.
Chu Chu nghe tiếng ngẩng đầu, liền thấy ở cửa một nam nhân bạch y ba mươi bốn mươi tuổi không biết đứng đó từ khi nào.
Ánh mắt dạo qua một vòng về tới mặt nam tử trung niên kia, Chu Chu lúc này mới phát hiện người kia đang trừng mắt với y, dường như đem y thành tên thông đồng với bảy mươi hai tiểu thiếp nhà người này mà trừng.
Thời khắc đó gã phóng thích uy thế cường đại, càng làm Chu Chu hô hấp không thông.
Chu Chu hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó liếc đến những vết thương trên người Tham Lang, nhiệt huyết xông thẳng lên ót, nói một hơi: “Ta nói này đại thúc, ngươi đã một đống tuổi rồi, có thể bớt trẻ con đi hay không, khi dễ động vật nhỏ, loại hành động này đến trẻ con ba tuổi cũng đều khinh thường, đâu phải việc của lão nhân gia ngươi nên làm.”
Kính già yêu trẻ cũng phải xem là đối với ai, tính cách của Chu Chu tuy rằng hơi nhát, nhưng cũng không phải muốn chọc là có thể tùy ý chọc, làm trò đem Tham Lang nhà y đánh thành như vậy, còn bày ra bộ dáng nhà ngươi đáng bị đánh.
Đám lão nhân đã già mà không đứng đắn gì đó là ghét nhất.
Mạc Hoàn Tố bị Chu Chu gọi một câu đại thúc giận đến hộc máu, chưa từng có người dám nói lời như vậy với gã, huống chi là cái tên phế vật Kim Đan bị tổn hại này.
Những năm gần đây, Chu Chu an phận thủ thường tránh trong Tiểu Trúc Phong, không lộ diện, y cũng không đến nhục nhã đối phương, hôm qua biết được Tiểu Trúc Phong giải trừ lệnh cấm, sáng sớm hôm nay gã liền gấp không chờ nổi mà tới đây.
Chỉ là không nghĩ tới lời chính mình chuẩn bị cả đêm để nhục nhã đối phương, một câu còn chưa nói được, đã bị Chu Chu dùng dăm ba câu đánh ngậm họng.
Mạc Hoàn Tố hiện tại chỉ kém nước chỉ tay vào mặt y mà rống, ngươi rốt cuộc có biết tình cảnh của ngươi hay không, thân là phế vật thì nên có tự giác của phế vật, còn dám cùng gã nói chuyện, đây là đang chán sống rồi phải không.
Đương nhiên, đây là lời của tác giả tự não bổ, thân là người của Tu Chân giới, Mạc Hoàn Tố không có khả năng tự thắp sáng kĩ năng bên ngoài cao lãnh nhưng nội tâm phun tào, Thần cấp bán manh.
Trên thực tế, Mạc Hoàn Tố chỉ run lên, hai chòm râu ngoài miệng đung đưa, tức giận nói: “Vân sư đệ, nhiều năm không thấy, mồm mép ngươi nhanh nhẹn lên không ít, chỉ là không biết tu vi có tiến triển chút nào hay không vậy.”
Mạc Hoàn Tố không nhìn ra tu vi của Chu Chu, hỏi như thế chẳng qua là do thói quen đánh nhau nhiều năm dưỡng thành, gặp mặt trước tiên phải tỏ ra ghê tởm đối phương một chút.
Chu Chu không nghe ra ý tứ trong lời của gã, rốt cuộc y cũng không phải Vân Thanh Mạch kia, chỉ bị kinh ngạc bởi hai chữ sư đệ một chút, số người có thể gọi y là sư đệ, toàn bộ Quân Sơn Phái chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng nghe ngữ khí, nghĩ cũng biết là ai.
Nhận biết của Chu Chu đối với Mạc Hoàn Tố chỉ dừng lại ở chút miêu tả ít ỏi của chính mình khi viết tiểu thuyết, Vân Vụ Phong phong chủ, căm thù Vân Thanh Mạch, nhân tiện căm thù tiểu Cơ Boss, địa vị trong tiểu thuyết so với Vân Thanh Mạch chỉ là một pháo hôi loại trung.
Nhưng không thể không thừa nhận, ở phó bản nhỏ Quân Sơn Phái này, Mạc Hoàn Tố thực sự là boss không thể bỏ qua, đối với Chu Chu một thân tu vi yếu ớt hiện giờ mà đánh trả chính là tự ngược bản thân.
Ai u trái tim nhỏ, tâm Chu Chu rất đau nha.
Đau đến muốn phun máu, Chu Chu đè nén xúc động muốn khóc, thúc lại tinh thần lên 200%, châm chước trả lời: "Hóa ra là Mạc sư huynh, đã lâu không gặp, không biết gần đây huynh có khỏe không?”
Nếu nói Chu Chu hiểu thế nào đối với nhân vật Mạc Hoàn Tố này thì chính là gã cùng Vân Thanh Mạch là kẻ thù không đội trời chung, nói như thế có nghĩa Mạc Hoàn Tố đối với Vân Thanh Mạch kia nhất định rất hiểu, không nghĩ xuyên tới ngày hôm qua mà hôm sau đã phải gặp gã, Chu Chu sợ nói chuyện không cẩn thận sẽ bị nhìn ra sơ hở.
Mạc Hoàn Tố bị ngữ khí quen thuộc của Chu Chu chọc một cái, cắn răng nói: “Tốt, rất tốt.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lời nói lại nghe không ra nửa điểm ý tốt.
Chu Chu đen mặt, trưng ra nụ cười hòa ái, không nhanh không chậm nói: “Nga, vậy là tốt rồi, sư huynh khỏe, sư đệ cũng an tâm rồi.
Chỉ là, sư đệ đã ở lâu trong Tiểu Trúc Phong, không biết sư huynh tới vì chuyện gì, còn đả thương yêu sủng của ta?”
Đối với khuôn mặt tươi cười kia, Mạc Hoàn Tố không nói lên lời, một quyền đánh lên bịch bông.
Làm gã cảm thấy thật khó chịu, nhưng đối phương lại trưng gương mặt tươi cười kia, gã không thể phát tác, gã cảm thấy lần gặp