Chu Chu quay đầu nhìn, liền thấy Quân mỹ nhân tươi cười với mình, hơi sửng sốt, mở miệng nói: “Ngươi……”
Quân mỹ nhân cười đến tít cả mắt, hàm răng trắng tinh thẳng tắp làm Chu Chu đau mắt, đáng tiếc một mỹ nhân phong hoa cả người tản mát mùi vị của tiên khí lại đang cười như một đứa trẻ, hình tượng muốn sụp đổ bao nhiêu liền sụp đổ bấy nhiêu.
Chu Chu do dự, cuối cùng vẫn thử hỏi thăm dò: “Vô Nhai có biết mở phong ấm của mãng xà chín đầu hay không?”
Quân mỹ nhân mở to mắt vô tội, ánh mắt thiên chân vô tà nhìn hắn.
Chu Chu thở dài, nhìn cái dạng này của hắn, muốn từ Quân Vô Nhai biết được thêm chút thông tin nào thì có lẽ hắn phải ngây thơ hơn người này rất nhiều.
Tham Lang kỳ quái hỏi: “Người này làm sao vậy.”
Chu Chu nhún vai: “Như ngươi thấy đấy.”
Tham Lang tấm tắc thở dài: “Đáng tiếc, người có nhan sắc như vậy, hóa ra lại là một người ngốc.”
Quân mỹ nhân tuy rằng chỉ số thông minh hơi thấp, nhưng lời tốt xấu hắn vẫn hiểu, nghe được hai chữ ngueoif ngốc, hắn giận rồi.
Miệng Tham Lang còn chưa nói xong, đã ngửi thấy mùi lông tóc cháy, nó nhìn về phía Chu Chu, dò hỏi: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
Chu Chu đồng cảm nhìn nó, vươn tay chỉ phía sau lưng nó.
Tham Lang không hiểu lắm, đang muốn quay lại nhìn, đột nhiên cảm giác được cảm giác đau đớn từ cổ truyền đến, “Ngao ——”
Ý thức được sự đau đớn, làm Tham Lang hiểu rõ ý của Chu Chu, nó lăn từ trên giường xuống, lăn qua lăn lại trên mặt đất hòng đem cái đuôi đang cháy dập tắt.
Tham Lang ngao ngao kêu đau, nhưng không phải kêu vì đau, mà là nó đau lòng cho cái đuôi bảo bối của mình.
Nhìn cái đuôi trước mắt bị thiêu trụi lông, Tham Lang kêu gào thảm thiết hơn mấy lần so với thời điểm bị thương.
Chu Chu biết Tham Lang yêu quý cái đuôi của nó như thế nào, hắn đã rất nhiều lần nhìn nó lúc rảng rỗi không có việc gì làm là đi liếm đuôi mấy cái, đi đường cũng sợ đuôi quệt đất mà bẩn, nó còn có thói quen vung vẩy đuôi đi trước mặt mắt, còn sợ rằng hắn không trông thấy vẻ đẹp cái đuôi của nó.
Có một lần hắn vô tình khen đuôi nó một cái, gia hỏa này thế nhưng dành cả ngày để khoe khoang, kỳ thật lúc ấy hắn muốn nói, cái đuôi của ngươi kì thật dùng làm khăn lông rất tốt.
May là hắn hiểu rõ, không nói câu kia ra.
Mạc Hoàn Tố đã từng làm tổn thương đến đuôi nó, nó liền ghi hận, lần này Quân Vô Nhai thiêu bảo bối này, nó không bộc phát lửa giận mới là lạ, quả nhiên, Tham Lang nhe nanh sói nhào đến chỗ Quân Vô Nhai.
Chu Chu vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: “Ai, đừng xúc động.”
Tham Lang đâu thèm để ý, lướt qua Chu Chu lại phóng về phía Quân Vô Nhai, hai nanh sói tuyết trắng muốn liều mạng với Quân Vô Nhai.
Lúc này tên ngốc Quân Vô Nhai còn đang tức giận, thấy Tham Lang nhào tới cũng xắn tay muốn đánh.
Chu Chu kinh ngạc nhìn một người một sói ở trong phòng đánh nhau, chỉ sau mấy đòn, Tham Lang là thần thú, tốc độ tăng trưởng, hay bản lĩnh dịch chuyển không ai có thể so được với nó, nhưng bất luận nó nhanh như thế nào, hay bất ngờ đánh từ đâu, cuối cùng đều bị Quân Vô Nhai ngăn cản.
Sau mười mấy hiệp, Tham Lang còn chưa có đánh trúng đòn nào, nhưng lại rước thêm mấy vết thương, lông trắng trở nên bù xù.
Một người một sói ở giữa nhà đánh nhau, răng nanh của Tham Lang lóe sáng, lông dựng lên, Quân mỹ nhân chơi cực kỳ vui vẻ, làm mặt quỷ với nó, cũng trưng ra biểu tình mong chờ với Chu Chu, biểu tình kia rất giống một con cún to xác cầu khen ngợi, so với Tham Lang còn giống cún hơn.
Chu Chu không để ý đến hắn, thở dài, đi đến cạnh Tham Lang, ngồi xổm xuống cạnh nó, dùng tay vuốt vuốt chỗ lông xù trên đầu nó: “Thôi, ngươi đánh không lại hắn đâu, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, quân tử báo thù mười năm không muộn.”
Tham Lang dùng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi bàn tay Chu Chu, cuối cùng hung hăng trừng mắt nhìn Chu Chu một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi cứ tránh ra liền biết ta có thể đánh lại hắn hay không.”
Chu Chu bị nó trừng có chút chột dạ, biết hắn biết, chênh lệch quá lớn, vừa nãy hắn cũng đã ngăn nó rồi.
Kỳ thật Chu Chu cũng có chút kinh ngạc, bộ dáng hiện tại của Quân Vô Nhai rất giống những người bị sốc mà trở nên ngu ngơ ngốc nghếch, không nghĩ tới pháp lực của Quân Vô Nhai vẫn còn cao cường như thế, ôm một hài tử ba bốn tuổi giống một quả bom nổ chậm thật sự nguy hiểm.
Hắn có dự cảm, Tham Lang gặp phải Quân Vô Nhai thật sự xui xẻo.
Cho nên thời điểm Tham Lang xông lên, hắn muốn ngăn cản, Tham Lang tuy chỉ là sủng vật, tuy rằng hơi ngạo kiều, lại có chút ngốc, cũng có lúc quên mất hắn là chủ tử, nhưng nói như thế nào cũng là người nhà mình, thấy nó tự chuốc lấy khổ vào thân cũng không thể không để ý.
Nhưng hắn cũng không phải không ngăn lại, vậy không phải hắn sai rồi.
Chu Chu do dự muốn cho nó biết sự thật, nhưng lại sợ đả kích đến nó, thử thăm dò: “Ngươi biết hắn là ai sao?”
Tham Lang tức giận nói: “Ta quản hắn là ai, dám thiêu đuôi của ta, sớm muộn gì ta cũng làm hắn đến mình ai cũng không nhớ.”
Chu Chu không tỏ ý kiến, làm như lơ đãng mà nói: “Lý tưởng rất tốt đẹp, nhưng không biết sau khi nghe xong tên của hắn, ngươi còn có thể nghĩ như vậy hay không, tên hắn là gì ta, nga, gọi là gì ta, đúng rồi, Quân Vô Nhai.”
Tham Lang tức khắc cứng đờ, nghẹn một lúc lâu, sau đó mới phun ra hai chữ: “Mẹ nó.” Cái này là Chu Chu nghe nó nói, lúc này dùng không có hai chữ nào so với hai chữ này phù hợp với tâm tình nó lúc này.
Tuy nói Tham Lang không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ có hai người, một người là Vân Thiên Mạch, một người là Quân Vô Nhai.
Nhưng hiện tại hình như còn có người thứ ba là Cơ