Âu Dương Cẩn khoe khoang một phách, vỗ vỗ ngực nói: "Vừa rồi lúc ấy, tuyệt đối là ngoài ý muốn, ca rất lợi hại."
Làm lơ vẻ mặt mau tới khích lệ ta đi của hắn, mọi người yên lặng quay đầu.
"Cơ Vân Lưu, ngươi cũng thật lợi hại, chúng ta còn không cảm thấy nó, khả năng ẩn thân của yêu thú này thật sự không tồi, có nhiều người như thế mà một yêu thú cấp một như nó có thể trốn lâu như vậy, còn không bị phát hiện, nếu không có ngươi, chúng ta cũng không có khả năng phát hiện." Một đệ tử Âu Dương gia nhanh chóng thay đổi đề tài, ngữ khí cực kỳ nóng bỏng, nhưng kỹ năng thay đổi đề tài còn phải học tập, cũng không ai muốn vạch trần hắn, không ai muốn nhìn Âu Dương Cẩn tiếp tục ngu xuẩn, đặc biệt là Lâm Linh, dọc đường phải chịu trận.
Dưới con mắt chờ mong của đệ tử Âu Dương gia, Cơ Boss rốt cuộc nhàn nhạt nói ra mấy chữ: "Nơi này quá yên tĩnh." Sau đó lại lâm vào im lặng.
Nói như vậy khác gì không nói?
Đệ tử Âu Dương gia nhìn nhau, càng mờ mịt, nếu yên tĩnh không phải sẽ không có yêu thú sao, sao lại có thể trở thành điều kiện để phán đoán có yêu thú hay không.
Người thông minh nói chuyện là cho người thông minh nghe.
Lâm Linh lập tức từ sáu chữ ngắn ngủi của Cơ Vân Lưu nghe ra ý tứ tiềm tàng trong đó, lĩnh ngộ gật đầu, nói: "Thật sự đúng là quá yên tĩnh." Nói xong cũng tiếp tục trầm mặc.
Một đám đệ tử Âu Dương gia muốn khóc, trong lòng đều nghĩ, mời hai vị nói tiếng người.
Một lúc sau, rốt cuộc xác định, hai vị này ai cũng không muốn mở miệng giải thích cho đám theo chân bọn họ một chút.
Đệ tử Âu Dương gia rất muốn tìm cách cạy miệng đối phương, bất đắc dĩ lá gan lớn không ít, tâm hồn pha lê bị làm lơ nghiêm trọng, cần chữa gấp, vì thế mọi người đều nhùn sang phía Âu Dương Cẩn bởi vì bị làm lơ mà nhảy nhót lung tung, ánh mắt nóng bỏng đều dán lên người Âu Dương Cẩn.
Âu Dương Tiểu Cẩn, chúng ta không bao giờ ghét bỏ ngươi ngu ngốc, nếu so sánh với hai đại thần tích chữ như vàng này, ngươi sự đáng yêu.
Bị nhiều ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú, Âu Dương Cẩn ăn không ngồi rồi nhất thời không thích ứng được, lời đang thoát ra khỏi miệng tức khắc ngừng tuôn, cho dù tác giả ngốc có cho hắn nói thêm hắn cũng không nói.
Đệ tử Âu Dương gia không tiếp tục được thấy Âu Dương Cẩn càm ràm, rơi lệ đầy mặt, nhìn trời, thế giới này làm sao vậy?
Sau đó quay ra nhìn nhau, liền thấy được biểu tình đồng dạng của đồng bọn, như tìm được tri kỉ, tức khắc bừng tỉnh, hóa ra những tiểu đồng bọn xung quanh mới là thiên sứ.
Thời điểm Âu Dương gia đệ tử bởi vì tìm thấy sự đồng cảm, trong lòng thấy an ủi một phần, thì một tiếng hô rung trời không xa truyền đến, mọi người đồng thời nhìn về phía thanh âm truyền đến, mơ hồ nhìn thấy trong rừng có thứ gì đó đang chạy đến, đồng thời bọn họ cảm giác được mặt đất chấn động, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Mắt phượng của Cơ Vân Lưu híp lại, hắn có thể nhìn xa hơn bọn Âu Dương Cẩn, có thể nhìn rõ ràng được tình huống bên kia, một con yêu thú cấp hai Đại Địa Dị Hùng đang đuổi theo ba người chạy về phía bọn họ, ba người kia hẳn là bị thương, bộ dáng rất chật vật, nhiều lần đều tránh thoát được công kích của Đại Địa Dị Hùng.
Đại Địa Dị Hùng là yêu thú có lực công kích lớn, lực phòng ngự cũng không tồi, tuy rằng không linh hoạt lắm, nhưng tóm lại xem như là một yêu thú mạnh trong những yêu thú cấp hai.
Nếu như trước đó không tiêu hao quá nhiều năng lượng, Cơ Vân Lưu hoàn toàn có thể đánh lại được Đại Địa Dị Hùng này, nhưng hiện tại, thì không thể.
Đại Địa Dị Hùng càng ngày càng đến gần, Cơ Vân Lưu thả người bay lên, tuy rằng không có Chu Chu bên người, một Luyện Khí kỳ không thể sử dụng thuật di hành, nhưng trong cự ly ngắn vẫn có thể.
Thấy thân ảnh Cơ Vân Lưu trong nháy mắt dịch chuyển vài thước (*), mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, sau đó nhảy lại nhảy tiếp vài thước, cho đến khi đến trước Đại Địa Dị Hùng đang ở một nơi rất xa kia, thân ảnh như gió lại ảo diệu, làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Âu Dương Cẩn lúc này mới phát hiện, hóa ra Cơ Vân Lưu lợi hại như vậy nha, nhưng một tên thần kinh thô như hắn, đối với lời nói trước đó phải bảo vệ đối phương cũng không cảm thấy có cái gì đó không đúng, lại càng không suy xét về vấn đề xấu hổ hay không xấu hổ, hiện giờ hắn cũng chỉ nghĩ, xem ra chính mình cũng không cần phân thần bảo vệ Cơ Vân Lưu, như vậy hắn liền có thể bảo vệ tốt cho Lâm Linh, trong lòng buông xuống một tảng đá, cảm giác nhẹ nhàng vui sướng.
Nếu Âu Dương gia đệ tử biết ý tưởng của hắn lúc này, phỏng chừng lại phải ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn lên không trung.
Nhưng bọn họ hiện tại chú ý về tình huống của Đại Địa Dị Hùng hơn, cho nên may mắn tránh khỏi bi kịch bị Âu Dương Cẩn ngu ngốc mà phát khóc.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau vài lần Cơ Vân Lưu nhảy đến trước mặt Đại Địa Dị Hùng, nhanh chóng ở trước ngực làm một thủ thế đơn giản, liền có linh lực màu xanh lục cuồn cuộn không ngừng từ hai tay của hắn đánh về phía Đại Địa Dị Hùng, chỉ thấy nơi nào linh lực đi qua, dây leo điên cuồng từ dưới nền đất chui lên, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng sinh trưởng, cũng nhanh chóng quấn dọc theo hai chân Đại Địa Dị Hùng hai chân, bởi vì quán tính, Đại Địa Dị Hùng còn đang hung hăng chạy liền ngã ở trên mặt đất, ba người cũng nhân cơ hội trốn khỏi phạm vi công kích của Đại Địa Dị Hùng.
Đại Địa Dị Hùng từ trên mặt đất ngẩng đầu lên, ánh mắt hung lệ nhìn ba người kia chuyển sang người Cơ Vân Lưu, hai chân dùng sức liền dễ dàng thoát khỏi dây leo đang trói, nó ngồi dậy, nhào đến phía Cơ Vân Lưu.
Đối mặt với Đại Địa Dị Hùng đang lao đến, Cơ Vân Lưu mặt không đổi sắc, lại một lần nữa làm thủ thế, lần này là linh lực màu đỏ tiếp cận Đại Địa Dị Hùng liền biến