Kế tiếp, Nguyễn An An bị thầy giáo Cố huấn luyện y theo hình thức này ném vài quả bóng vào rổ. Đương nhiên, phương pháp giảng dạy như vậy không có cách nào học được.
Tất nhiên Nguyễn An An cũng không bảo anh dừng lại.
Thầy giáo Cố từ phía sau đỡ tay cô, mỗi lần cô thực hiện ném bóng, một khi anh buông tay, quả bóng chắc chắn sẽ bị ném lệch sang một đường khác. Chạm được vào vành rổ là tốt lắm rồi, có đôi khi ngay cả rổ cũng không chạm tới.
Cuối cùng vẫn là thầy giáo Cố nhìn ra trên trán cô gái nhỏ bắt đầu đổ mồ hôi, lúc này anh lưu luyến mà hô dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tổng cộng cậu đã ném 21 quả, vào rổ 3 quả……” Thầy giáo Cố tổng kết xong, gật đầu nói: “Ừ, cậu nói không sai.”
Nguyễn An An đang chống tay vào đầu gối thở dốc, nghe vậy ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì không sai……?”
“Có thể là cậu không có thiên phú.”
“……”
Tôi tự nói mình không có thiên phú đấy là do tôi khiêm tốn, nhưng sao cậu có thể nói tôi như vậy?
Không phải là cậu vừa nắm tay chỉ dạy tôi sao?
Nguyễn An An vốn dĩ đã mệt mỏi, thời điểm ngồi dậy gương mặt có chút hồng hào: “…… Không phải chính cậu nói chơi bóng rổ không cần phải dựa vào thiên phú, mà là dựa vào giáo viên huấn luyện sao?” Cô mở to hai mắt phản bác “Giáo viên huấn luyện quá cùi bắp dạy không tốt, sao có thể đổ lỗi lên đầu học sinh?”
Giọng nói thiếu nữ thiên về ngọt ngào, kết hợp với một chút hổn hển sau khi vận động khiến cho ngay cả giọng điệu chỉ trích cũng trở nên đáng yêu êm tai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Là tôi nói, không sai” Cố Quyết rất thích nhìn cô như vậy, nét tươi cười gia tăng: “Vậy cậu có biết sư phụ nhận vào cửa, tu hành là do mình chưa?”
“……” Bây giờ anh định nói lý đúng không?
Nguyễn An An mặt không biểu tình mà ngồi dậy, nhìn anh một hồi lâu, trong lòng hiểu rõ kỳ thật tiếp tục tranh cãi về chủ đề này là một việc không sáng suốt, dù sao thế nào cũng là tự nhục mà thôi.
Cô mở miệng nói: “Có rảnh cùng nhau đi ăn cá đi.”
Cố Quyết: “?”
Nguyễn An An cười lạnh: “Tôi thấy cậu rất biết soi mói.”
“………”
Cuối cùng sự trầm mặc của thầy giáo Cố tượng trưng cho việc đình chiến, hai người cũng hẹn ước lần sau sẽ đi C Daily nếm thử để tỏ lòng thành kính với nhà hàng “Cầu cá ngon” ở Cambridge một chút.
Mà trận huyết án từ bóng rổ này kết thúc bằng việc thầy giáo Cố bồi thường cho bạn học Nguyễn một ly trà sữa coi như kết thúc.
Trong tiệm trà sữa tiếng người ồn ào, một chỗ trống cũng không có, cho nên hai người dự định mua xong sẽ mang đi uống. Thời điểm Cố Quyết móc di động ra trả tiền, trong lúc lơ đãng Nguyễn An An nhìn lướt qua một góc điện thoại của anh, cô sửng sốt mất vài giây.
Đó rõ ràng là vết nứt. Tuy rằng diện tích rất nhỏ, nhưng đối với người mắc chứng rối loạn ám ảnh kỳ lạ như cô mà nói, dù là vết nứt nhỏ đến đâu cũng gần như tương đương với việc cầm kính lúp phóng to 800 lần trước mắt cô.
Lực chú ý của cô hoàn toàn bị hấp dẫn, những tầm mắt xung quanh liên tục quét về phía này cũng bị cô tự động xem nhẹ, mãi cho đến khi hai người sóng vai rời khỏi tiệm trà sữa.
Nguyễn An An rất nhiều lần muốn nói lại thôi: “Ờm này…… Cố Quyết.”
“Hử?”
“Tôi vừa nhìn thấy, màn hình di động của cậu…… hình như bị vỡ?”
Cố Quyết đang cầm di động trong tay, nghe vậy thì có chút sửng sốt.
Màn hình bị vỡ vào lúc anh rời giường sáng nay.
Thời điểm ngủ không đủ anh sẽ bị chứng tức giận khi rời giường, sáng nay cơn giận này vọt tới độ cao trước nay chưa từng có. Sau khi chuông báo vang lên lần thứ ba anh liền sờ tới di động và ném ra ngoài, trùng hợp lại đập trúng ngăn tủ, Bổn Bổn đang ngủ nướng bên cạnh cũng bị sợ tới mức nhảy cao ba thước.
“Có phải bị vỡ rất nghiêm trọng không?” Nguyễn An An không muốn thể hiện bộ dáng quá mức để ý, cô nói có sách mách có chứng: “Ừ…… Tôi nghe nói nếu bị vỡ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến di động.”
“Không nghiêm trọng, chỉ bị nứt một chút ở bên ngoài thôi.” Cố Quyết theo thói quen mà giả vờ bần hàn, “Thật vất vả mới mua được chiếc di động mới, màn hình lại rơi vỡ……” Anh làm bộ làm tịch thở dài, “Còn không có nổi tiền để sửa.”
Màn hình vừa bị vỡ sáng nay, vì không ảnh hưởng đến việc sử dụng nên anh vẫn chưa đi đổi.
Thời điểm nói lời này anh không suy nghĩ nhiều như vậy, Cố Quyết nói xong vốn định bỏ thêm một câu “Nói giỡn thôi, buổi chiều tôi sẽ đi sửa”, lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt Nguyễn An An.
—— Trên mặt cô đã thể hiện đủ các loại ý nghĩ “Di động bị vỡ màn hình nhưng lại không có tiền để sửa sao”, “Đây là thế đạo gì vậy”, “Tiểu đáng thương này thật sự quá thảm”……
Tuy rằng khả năng ý tứ có hơi chút lệch lạc, tuy nhiên anh vô cùng xác định, dưới ánh mắt của cô anh thấy được sự…… trìu mến.
…… Cô thật sự cảm thấy anh quá thảm?
Nhưng đây chỉ là cái màn hình di động thôi.
Mặc dù không biết trong não cô chứa cái gì, nhưng nhìn đôi mắt ngập nước của cô gái nhỏ, anh đột nhiên không muốn sửa nữa, dù sao vốn dĩ cũng không ảnh hưởng nhiều.
Cố Quyết nghĩ vậy, thuận thế bày ra bộ dáng không để ý lắm, kiên cường nói: “Không sao, vỡ màn hình bên ngoài thôi mà, cũng không phải là không dùng được.”
……
Nguyễn An An không nhịn được, đêm đó liền gọi đám Ân Viện Khương Di ra uống rượu, sau khi khoe khoang dư vị ngọt ngào mấy ngày nay xong, cô thuật lại chuyện buổi chiều phát hiện di động của Cố Quyết bị vỡ màn hình cho hai người một lần.
Nói xong lời cuối cùng, cô một bên nhớ lại một bên nhìn màn hình di động của mình: “Lời này, thật sự quá châm chọc.”
Cũng vừa khéo, một giờ trước Nguyễn An An lái xe tới đây, thời điểm xuống xe di động không cẩn thận bị rơi xuống đất. Đầu chạm đất, để lại toàn thây nhưng bị vỡ mất góc trên bên phải.
Kỳ thật việc này đặt trên người bình thường là chuyện nhỏ, nhưng với Nguyễn An An theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì chuyện rất không bình thường.
“Tớ nhớ rõ, năm đó thời điểm còn học cấp hai, trong tiết thể dục cậu không cẩn thận làm rơi điện thoại vỡ màn hình. Sau đó một học sinh trước nay luôn ngoan ngoãn lại trốn học ra ngoài thay màn hình, nói không thay cả người liền khó chịu ——” Khương Di nghi ngờ nói: “Nguyễn Nguyễn, hay là cậu bị ma nhập??”
“Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn cậu đều bị tật xấu này, chẳng lẽ di động của mông cong vừa vỡ đã trị hết bệnh cho cậu?”
Một người bị chứng ám ảnh cưỡng chế như Nguyễn An An thật sự không thể chịu được khi nhìn thấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình. Kỳ thật không riêng gì màn hình, mà ngay cả bình hoa đồ sứ bãi có vết nứt ở trước mắt, cô cũng không thể chịu được, vừa nhìn thấy chúng chứng cưỡng chế liền phát tác, khó chịu tới mức không được, hận không thể tự mình bỏ tiền cho người ta sửa chữa.
Nhưng cô lại nhịn không được mà nghĩ đến cảnh tượng buổi chiều.
Lúc ấy ánh mắt Cố Quyết nhìn màn hình di động thật sự là gãi đúng chỗ ngứa, có chút đáng tiếc nhưng lại vô cùng tiêu sái, lông mi dài bao trùm xuống dưới, còn an ủi cô nói dù sao vẫn có thể dùng, không sao.
Không có tiền thì làm sao thay màn hình? Cái này gọi là không câu nệ tiểu tiết! Rõ ràng đồ vật có thể sử dụng còn thay cái gì mà thay?
—— Đương nhiên.
Không loại trừ này khả năng tất cả những thứ này đều do cô suy nghĩ nhiều, nhưng trọng điểm là Nguyễn An An cũng không định chỉ dừng ở suy nghĩ.
Cô nhìn di động của mình, nói thầm: “Dù sao tớ sẽ không thay màn hình……”
“Ai, các cậu biết không? Chỗ vỡ này rất đối xứng với anh ấy” Nguyễn An An cầm điện thoại lăn qua lộn lại nhìn ngó, càng xem càng thích “Thế mà còn rất giống dấu hiệu của một đôi yêu nhau á!”
Ân Viện: “……” Tuyệt đối là bị ma nhập.
Khương Di: “………” Rốt cuộc mông cong là thần thánh phương nào.
“Đáng thương cho Trình đại công tử, lúc trước cùng