Đầu Bổn Bổn rất mềm, ấm áp, bộ lông xù xù vuốt ve vô cùng thoải mái.
Cố Quyết có chút xuất thần.
Tối hôm qua anh đã nghĩ, có khi nào đưa cô về nhà cô cũng không nhận ra con mèo này hay không, sau đó anh lại tự nói với chính mình, trí nhớ của Nguyễn An An tốt như vậy, không có khả năng quên mất chuyện năm xưa.
Rốt cuộc hình đại diện trên WeChat của anh cũng không quá rõ ràng, trên bức ảnh kia lại không nhìn thấy toàn bộ gương mặt Bổn Bổn, vì thế cô không nhận ra cũng chuyện bình thường.
Nếu thật sự dễ quên như vậy ……thì sẽ tính sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiện tại xem ra, anh quả thật đã lo lắng suông.
Ánh mắt đầu tiên không nhận ra có thể là bởi vì hiện tại Bổn Bổn đã lớn hơn, nhưng vừa nghe đến tên lập tức nhớ ra, quả nhiên là mẹ của Bổn Bổn.
Sau khi Nguyễn An An hỏi xong, cô phát hiện bàn tay đang vuốt ve của Cố Quyết rõ ràng hơi dừng một chút.
Rồi sau đó anh nghiêng đầu nhìn cô, thừa nhận: “Ừ, là của anh.”
“……”
Khi một sự thật được bày ra trước mặt, nếu sự thật này quá mức vớ vẩn, con người sẽ theo bản năng sinh ra tâm lý hoài nghi.
Nguyễn An An mím môi: “Cái kia…… anh có thể bảo nó đi hai bước được không?” Cô chỉ chỉ về phía phòng khách “Tùy tiện đi chỗ nào cũng được.”
Bổn Bổn nghe thấy lời Cố Quyết nói, tuy rằng bình thường khi chỉ có hai người ở chung với nhau, trước mặt anh nó luôn thể hiện sự kiêu ngạo, nhưng thời điểm có người ngoài thì nó vẫn coi như biết giữ mặt mũi cho Cố Quyết.
Nguyễn An An nhìn Cố Quyết không cần nói chuyện mà chỉ cần làm một vài động tác Bổn Bổn đã quay đầu bước đi vài bước.
Bổn Bổn có dáng người vừa phải, thân hình mượt mà, thời điểm đi đường, nhìn kỹ sẽ phát hiện ra chân trái của nó có chút hơi thọt, cho nên không thể đi ổn định như những con mèo bình thường khác. Nhưng chính vì lý do này, bộ dáng rung đùi đắc ý của nó có vẻ vô cùng đáng yêu.
Nguyễn An An hoàn toàn xác định, hơn nữa nhìn kỹ mặt con mèo này, đúng là càng nhìn càng cảm thấy giống.
Dấu vết màu trắng ở khóe mắt kia còn có thể giải thích là trùng hợp, nhưng tật ở chân thì không thể coi là trùng hợp……
Nó là con mèo cô đã từng nuôi.
Tư thế đi đứng của bé đáng thương này cô là người quen thuộc nhất, từ ngày không thể đi bộ một mình, đến thời điểm có thể đi có thể chạy có thể nhảy, mỗi một bước thay đổi của nó cô đều là người chứng kiến, không thể nhận sai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn An An hoàn toàn kinh ngạc.
Trên thế giới lại có chuyện trùng hợp như vậy sao???
Đại não cô là một mảnh hỗn loạn, tuy rằng ký ức về Bổn Bổn vẫn còn đây, nhưng có một số việc đã có chút mơ hồ, Nguyễn An An bị tuyến thời gian làm cho ngây ngốc, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông nãy giờ vẫn không có phản ứng, nói “Con mèo này thật sự……”
Sau đó cô lại tự lắc đầu phủ định: “Không đúng không đúng, em không muốn nói cái này, em muốn hỏi ——”, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại “Anh bắt đầu nuôi nó từ khi nào?”
Cố Quyết lại xoa xoa đầu chú mèo cam, không lập tức trả lời mà đứng dậy.
“Đừng ngồi xổm ở chỗ này.” Cánh tay còn lại của anh cũng nhân tiện đỡ Nguyễn An An đứng dậy “Đi ra sô pha ngồi.”
Nguyễn An An bước theo phía sau anh vào nhà.
Cả hai người đều chưa đổi giày, nhưng cũng không có ai cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nguyễn An An chưa có thời gian ngắm nhìn ngôi nhà do chính tay Cố Quyết tự mình trang trí, cô mải đắm chìm trong hồi ức với hai chữ “Bổn Bổn”, đại não nỗ lực nhớ lại những mảnh vụn ký ức, nhưng vẫn không nhớ rõ từng có người như Cố Quyết xuất hiện.
Tóm lại phòng ở không lớn, từ huyền quan (*) bước không quá vài bước đã đến sô pha, hai người nhanh chóng di dời trận địa, song song ngồi xuống trên sô pha.
(*): Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.
“Hiện tại em có hơi rối……” Nguyễn An An nhìn chú mèo cam thuần thục nhảy lên đùi Cố Quyết, lẩm bẩm: “Anh nói đây là mèo của anh…… Nhưng em lúc ấy…… Cho nên Bổn Bổn sau này mới bị anh nhặt đi, vậy anh nhặt nó ở nơi nào?”
“Không phải.” Cố Quyết phủ nhận phân tích của cô, anh dựa lưng vào ghế “Từ đầu đến cuối nó cũng chỉ có hai chủ nhân.”
Nguyễn An An rũ mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt Bổn Bổn “Hử? Hai người nào?”
“Ba và mẹ nó.”
“……” Nguyễn An An ngẩng đầu nhìn Cố Quyết: “Hả?”
Cái gì mà ba với mẹ?
“Ba nó” Cố Quyết chỉ vào mình “Anh.” Rồi sau đó lại chỉ vào cô nói “Còn mẹ của Bổn Bổn không phải là em sao?”
Nguyễn An An tiếp tục sửng sốt.
Từ đầu tới cuối chỉ có hai chủ nhân…… Nói cách khác……
Nguyễn An An ngồi dậy nói: “Cho nên rốt cuộc anh bắt đầu nuôi nó từ khi nào? Anh còn biết em từng nhặt được nó…… Đó là trước hay sau khi em nhặt được nó?”
“Trước” Cố Quyết nói “Sớm hơn em, từ ngày nó…… chỉ là một con mèo lang thang.”
Bổn Bổn trước kia không có tên là Bổn Bổn.
Ban đầu Cố Quyết không đặt tên cho nó, anh gọi nó cũng không cần tên, nó rất thông minh, chỉ cần anh ra hiệu hoặc hừ nhẹ một tiếng nó sẽ rất tự giác chạy đến bên người chủ nhân.
Kỳ thật suy nghĩ lúc trước của Nguyễn An An không sai chút nào, Cố Quyết không phải người nhiệt tình yêu thương chó mèo.
Nếu nói nuôi chó mèo có thể mang lại cho người ta một niềm hạnh phúc nhất định, đồng thời phải trả giá cả về thời gian cùng sức lực, thì Cố Quyết tình nguyện không cần niềm hạnh phúc này cũng không muốn trả giá thời gian và sức lực.
Nhặt được nó hoàn toàn là lý do ngoài ý muốn.
Thời điểm Cố Quyết nhìn thấy nó, con mèo nhỏ gần như sắp chết.
Anh chỉ nhớ mang máng là trên đường trở về sau khi vừa đánh nhau xong, trong lúc nhóm anh em bên người đang cãi nhau ầm ĩ, lúc đi qua một con hẻm nhỏ, đột nhiên có người nói một câu “Các cậu nhìn xem, có phải bên kia có một con mèo nhỏ hay không? Hình như nó sắp chết, thật đáng thương……”
Có người lập tức nói: “Đáng thương thì sao, chó mèo lang thang nhiều như vậy, cậu có nuôi hết được không? Mẹ cậu không đánh chết cậu mới lạ?”
Lúc này hình như vừa đánh thắng trận, cả đám người đều vui vẻ, Cố Quyết nghe bọn họ trêu chọc, tùy ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía bên kia một cái.
Nhưng cái liếc mắt này lại khiến anh sửng sốt.
Lúc ấy Bổn Bổn mới được sinh ra không bao lâu, nó vẫn chỉ là một con mèo sữa nhỏ, nằm thoi thóp dưới chân tường, nhìn từ góc độ của anh rất giống như nó đã tắt thở rồi.
Lúc ấy nhà trường mới khai giảng xong, giữa mùa thu, đường xá vừa được gột rửa bởi một trận mưa. Nó nằm đưa lưng về phía bên này, thân hình nho nhỏ cuộn tròn thành một cục.
Cố Quyết cũng không biết vì sao lúc đó anh lại chạy qua đó.
Thời điểm anh chạy tới gần, nhìn rõ toàn bộ thân mình chú mèo nhỏ, dường như nó cũng nghe thấy tiếng người, lỗ tai nhỏ khẽ cử động một chút rất yếu.
“Cố gia làm gì vậy? Đừng chạm vào nó, mèo hoang, bẩn.” Phía sau có người nói.
Cố Quyết không bị mắc chứng sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng, nhưng thích sạch sẽ là sự thật, tuy nhiên lúc ấy những vấn đề đó dường như không còn quan trọng.
Anh khom lưng, duỗi tay thử thân nhiệt của nó một chút.
Là hơi ấm.
Rất nhiều người yếu lòng, ví dụ như nhìn thấy video chó mèo lang thang sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng Cố Quyết nhìn thấy những video đó đều thờ ơ, hơn nữa con người anh hoàn toàn không liên quan một chút gì đến hai chữ yếu lòng, ở trong mắt đám anh em anh quả thực là người không có trái tim như vậy.
Thời điểm nhìn thấy chú mèo con này, giáo bá trường trung học, lão đại tâm như bàn thạch (bàn đá), không hiểu sao lại sinh ra lòng trắc ẩn.
Sau này từng có người hỏi anh, ngày đó tại sao anh