Máy bay vẫn còn xóc nảy, hơn nữa so với vừa rồi lại càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng người vừa rồi cầm rượu đứng không vững, lúc này đang đi giày cao gót đứng bên cạnh anh, thân thể một chút nghiêng lệch cũng không có.
Tiếp viên hàng không từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dưới sự xóc nảy không quá mức kịch liệt của máy bay thì đứng vững trên đất bằng hoàn toàn là kiến thức cơ bản, sao có thể dễ dàng mất thăng bằng như vậy.
Nụ cười trên mặt người bên cạnh sắp không giữ được.
Cô ta là người có vẻ ngoài đẹp nhất trong toàn chuyến bay, tuổi lại trẻ nên dễ dàng bị dao động. Những người khác tới xác nhận thực đơn và niên vụ của rượu vang đỏ chỉ đơn thuần là đến xem, thưởng thức soái ca. Nhưng cô ta lại giống như bị mê hoặc, đầu óc choáng váng muốn cả thứ không thuộc về mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng vừa khéo, vừa tới nơi thì gặp phải xóc nảy, cô ta không sử dụng não mà tự tiện hành động, lại không ngẫm lại hậu quả sẽ như thế nào.
Bây giờ mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.
Hàng ghế đầu tiên của khoang hạng nhất có giá mấy chục vạn tệ một ghế, người có thể ngồi ở loại vị trí này đương nhiên không phải người thường. Nếu hành khách ngồi trong khoang này đưa ra lời khiếu nại thì phiền toái là rất lớn.
Nhưng vị soái ca này nói không so đo, nên có lẽ anh ta thật sự không so đo đi……
“Vậy……” Tiếp viên hàng không cứng đờ sống lưng cẩn thận mở miệng “Chúc ngài tân hôn vui vẻ, dùng cơm ngon miệng.”
Cố Quyết thu hồi tay “Ừm, cảm ơn.”
Anh không nói lời khác, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một lần, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn bữa tối.
Tiếp viên hàng không rời đi với vẻ mặt vô hồn.
Toàn bộ quá trình Bổn Bổn đều trừng hai mắt to, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, không biết nó có hiểu tình cảnh vừa rồi là như thế nào hay không.
Móng vuốt của nó đặt trên thành ngăn tủ bên cạnh, như thể muốn bò ra ngoài. Cố Quyết kịp thời ấn nó trở về “Đừng nhúc nhích, không có đồ ăn cho con.”
Bổn Bổn: “Meo……”
Hiện tại là thời gian dùng bữa tối, toàn bộ máy bay đều là múi thức ăn, xác thực rất mê người, đoán chừng cũng rất hấp dẫn đối với mèo.
Hai cha con cứ nhìn nhau như vậy trong chốc lát.
Cuối cùng vẫn là người cha thỏa hiệp.
Cố Quyết lấy túi cá khô đắt đỏ mà nó thích nhất ra, tạo thành một khe rãnh nhỏ trước mặt nó, bỏ cá khô vào, Bổn Bổn lập tức bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc đã đáp ứng mẹ đứa trẻ, không thể bạc đãi con nhỏ.
Trong biệt thự, ba thiếu nữ nghiện game đang nhiệt huyết sôi trào chiến đấu hăng hái trong trò chơi.
Từ ngày Nguyễn An An chơi trò chơi tới nay, cô tạo cho mình hai nhân vật một nam một nữ. Sau khi nhân vật nữ kết hôn cùng Cố Quyết, cô rất ít khi để ý tới nhân vật nam, rốt cuộc tinh lực có hạn, không có cách nào mưa móc đều dính.
Nếu Cố Quyết không online, cô cũng không muốn trộm thăng cấp một mình, hai vợ chồng vẫn nên ở cùng một trình độ mới tốt.
Vì thế Nguyễn An An đăng nhập vào tài khoản nam đã lâu không để ý.
Ân Viện ngồi bên cạnh chiến đấu kịch liệt, hơn nữa lại còn mở bán, nên không có khả năng gia nhập cùng hai người bọn cô. Khương Di không quá hứng thú với pk hoặc chiến đấu theo nhóm, kỹ thuật cũng không tốt, cô ấy chính là kiểu người chơi tự do.
《 Lục giới 》 không phải là trò chơi không có tiền vàng liền không chơi được. Người chơi có thể làm nhiệm vụ tích cóp tiền mua phòng ở, rồi sau đó tự mình trồng hoa cây cối và nuôi sủng vật, thuận tiện luyện tập kỹ năng sinh hoạt. Ví dụ như kỹ năng luyện chế dược phẩm có thể tạo ra nước thuốc cao cấp khôi phục pháp lực hoặc là một loại độc như hạc đỉnh hồng. Rèn luyện kỹ năng đầy đủ có thể làm ra loại vũ khí độc nhất vô nhị, cho nên, chỉ cần vận khí đủ tốt, Thần Khí có thể bán cho đại thần, mấy vạn Nhân dân tệ có thể đến tay.
Cho nên đối với những người chơi mà nói, 《 Lục giới 》 không chỉ có thể không tốn tiền mà còn có thể kiếm tiền.
Nhưng Khương Di không giống những người chơi khác.
Bản thân chức nghiệp của Khương Di là thiên âm, cũng chính là bảo mẫu.
Cô ấy sống trong trang viên lớn thứ 3 tại khu Tây Khánh, có thần thú có thần khí nên phát ra lực có chút bất đồng với chức nghiệp của Cố Quyết. Cô ấy đi theo con đường sữa tinh khiết, các điểm thuộc tính đều đã sớm kịch mức, luận thực lực đại khái chính là bảo mẫu lợi hại nhất trong tất cả các máy chủ.
Nhưng cô ấy không tham gia bang phái, không tham gia bất cứ trận chiến nào, đấu trường cũng không đi. Ngoại trừ việc du tẩu giang hồ kết giao bạn bè thì chính là tạm thời lập nhóm hạ phó bản.
Nhiệm vụ tối cao và khó khăn trong quá trình hạ phó bản là cần thiết phải động tay, đại khái mất khoảng bốn năm chục phút để thao tác. Nhưng nếu trong nhóm có bảo mẫu cực kỳ lợi hại thì có thể trực tiếp bảo vệ cho toàn đội.
Toàn bộ những bảo mẫu lợi hại có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần như đều là bảo bối của các bang phái lớn. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngẫu nhiên trong đội sẽ kết đôi, người một mình du tẩu hoang dại cũng chỉ có Khương Di.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy Khương Di, mấy người chơi khác đều cảm thấy trời cao chiếu cố người may mắn.
“Tớ á, đi lang thang trên đường cái cũng sẽ có người túm lại chụp ảnh sau đó đăng lên diễn đàn” Khương Di đắc ý dào dạt giới thiệu thân phận bối cảnh của bản thân mình “Trước nay tớ chưa từng cùng nhóm với nhân vật nam nào có cấp bậc thấp như cậu đâu, mau tới đi, để cậu cảm nhận một chút cảm giác được nổi danh.”
Nguyễn An An add nick của Khương Di “Có khoa trương tới vậy sao?”
ID của Khương Di không khác WeChat là bao, tên 【 Tôi thật sự không ăn gừng 】.
Thú cưỡi của cô chính là thú một sừng, toàn thân là một màu trắng oánh nhuận, vô cùng xinh đẹp, hai người cưỡi chung một con đi vào lối nhỏ lãnh nhiệm vụ hạ phó bản, trên đường Nguyễn An An vẫn luôn để ý tình huống xung quanh.
【 Hôm nay mở được kiếm tím 】: Phụt? Có hai người đang cưỡi thú một sừng của tiểu tỷ tỷ không ăn gừng!!!
【 Đông Sát Tây Cố ngủ cùng tôi 】:???? Mẹ nó, còn là nhân vật nam??
【 Cứu vớt dân sinh 】: Cho nên nếu bọn họ ở bên nhau, nước mắt sẽ bao phủ cả địa cầu.
“……”
Hiện tại cuối cùng Nguyễn An An cũng tin.
Cô nhìn những người này thảo luận làm thế nào để móc nối với Khương Di, càng xem càng cảm thấy chơi rất vui, vì thế nhanh chóng bỏ tiền vào khu thương mại mua một động tác, bấm vào lời mời “Bảo bối, cậu chấp nhận đi.”
Khương Di cười nhạo: “Cậu muốn cùng tớ ân ái sao?” Cô ấy vừa cười vừa nhấn đồng ý “Được rồi, thỏa mãn cậu.”
Người chơi 【 Nước chảy xa xôi 】 và 【 Tôi thật sự không ăn gừng 】vừa làm ra động tác thân mật “Hôn má”.
【 Cứu vớt dân sinh 】:………… Cả trò chơi lập tức bùng nổ.
【 Tôi rất thích ăn gừng 】:??? Ta khóc, huhu, lão tử bại bởi một nhân vật cấp 40???
【 Lục giới 】:…………… Ta chụp màn hình, lập tức đăng lên diễn đàn.
Sau đó Nguyễn An An cũng không đi xem thế giới và diễn đàn, bởi vì hai người đã tới nơi, tiếp nhận nhiệm vụ và lập tức tiến vào.
Nhìn giao diện chiến đấu, Khương Di nhàn rỗi tới mức nhàm chán, cô đành mở thông tin chi tiết của 【 Nước chảy xa xôi 】 ra xem một cách kỹ càng tỉ mỉ.
Không nghĩ tới vừa nhìn liền kinh sợ.
“Này, Mềm Mại?” Khương Di chỉ vào mô hình phóng to trên màn hình “Cậu sao chép dữ liệu khuôn mặt ở đâu vậy, này cũng quá đẹp đi.”
“À” Nguyễn An An cười “Không phải sao chép, mà là tớ tự mình nặn đấy.” Cô giương cằm về phía Ân Viện “Ở trong ký túc xá của cậu ấy.”
Khương Di xác nhận lại một lần: “…… Cậu ấy tự mình nặn?”
Ân Viện “Ừ” một tiếng, bổ sung nói: “Hơn nữa, nguyên mẫu của gương mặt này chính là người chồng hiện tại của cậu ấy.”
Khoang của Cố Quyết được trang bị nơi tắm rửa và giường ngủ vô cùng đặc biệt, nhưng dù sao, giường ngủ trên máy bay cũng không thể so sánh với nhà mình, hơn nữa trên máy bay có chút tạp âm ồn ào, vì thế buổi tối Cố Quyết không có cách nào ngủ ngon. Mà Bổn Bổn thường xuyên theo anh bay tới bay lui lại thích ứng thật sự không tồi, nửa đêm đã bắt đầu ngáy khò khò.
Tuy rằng một giấc này ngủ đứt quãng, nhưng cũng xem như có được nghỉ ngơi.
Máy bay hạ cánh sớm hơn dự kiến, thời điểm chạm đất là sáng sớm ở Trung Quốc, đồng thời là 6 giờ chiều giờ địa phương.
Cố Quyết ra khỏi sân bay, là Cố Minh tới đón anh.
Mấy tháng không gặp, vốn dĩ Cố Quyết cũng không định trình diễn tiết mục huynh đệ tình thâm, nhưng Cố Minh lại tinh lực tràn đầy, một người đàn ông mét chín lập tức bước tới tặng anh một cái ôm mạnh mẽ.
Trước công chúng, Cố Quyết bị sức lực của anh đẩy lùi về phía sau một bước, gần như chỉ sau một giây đồng hồ anh liền nhẹ nhàng thoát ly khỏi khốn cảnh “Anh, chú ý chút.”
“……”
Cố Minh liên tục lắc đầu: “Vẫn là khi còn nhỏ em đáng yêu nhất, nhớ năm đó, mỗi ngày anh đều ghé vào bên cạnh nôi của em, nói chuyện với em, em chỉ biết mở to mắt lắng nghe, một chút cũng không thể hiện là mình không kiên nhẫn, cũng không khóc không nháo, đâu giống như hiện tại, lúc ấy ngoan ngoãn……”
Cố Quyết cười: “Em chính là bị anh bức bách quá nhiều, cho nên sau này mới không thích nói chuyện.”
Hai người đàn ông có chiều cao tương đương nhau, đều mặc áo khoác gió dài, mặt mày cũng có chút tương tự, đi cùng một chỗ đúng là vô cùng thu hút ánh nhìn. Nhưng hai người lại làm như không thấy những tầm mắt xung quanh, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Chiếc xe thể thao màu đỏ của Cố Minh đỗ ở bên ngoài, Cố Quyết liếc mắt một cái đã nhận ra, thời điểm lên xe anh nhịn không được mà cảm khái: “Anh sắp 30 rồi…… Dùng màu sắc tươi đẹp như vậy thật sự không phù hợp với tuổi tác đâu.”
Cố Minh: “……”
Hôm nay tài xế trong nhà nói muốn tới đón nhị thiếu gia, anh đã cản lại, rồi sau đó xung phong nhận việc chạy tới đây, bây giờ phải ở chỗ này con mẹ nó nghe em trai mình độc miệng.
Thật đúng là người cộc lốc.
Khi chiếc xe chạy trên đường, cuối cùng Cố Quyết cũng thả con trai ra.
Cố Minh và Bổn Bổn cũng được xem là người quen, tuy nhiên nó không có bao nhiêu nhiệt tình “Meo” một tiếng coi như chào hỏi.
Cố Minh nghe được tiếng kêu, bớt thời giờ quay đầu lại nhìn, huýt sáo một tiếng với Bổn Bổn: “Này mèo của em đúng là càng ngày càng miệng lưỡi trơn tru nha.”
“……” Cố Quyết thong thả ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì?”
“Ồ, màu sắc bóng mượt, ngại quá, nói sai rồi.” Cố Minh hắng giọng nói “Nhìn màu lông đã trở nên đẹp hơn.”
Cố Quyết sờ sờ nó, có thể là mỗi ngày đều gặp nhau nên anh mới không nhận ra sự khác biệt.
Nhưng anh vẫn hùa theo nói: “Ừ, có thể là bởi vì đứa trẻ