Bên ngoài đại sảnh bữa tiệc vẫn rộn rã tiếng cười, tiếng chén rượu thanh thúy va chạm cùng với tiếng trai gái ưu nhã nói chuyện không dứt tai.
Duy chỉ có một góc này, an tĩnh tới mức một cây châm rơi xuống đất cũng nghe thấy tiếng.
Người phụ nữ kia không biết chui ra từ chỗ nào, ngồi dậy nói một câu sau đó thong thả đi vòng qua bên phải Nguyễn Lâm.
“Cô gái nhỏ, rượu có thể uống nhiều, nhưng lời không thể nói bậy……”
Bà trực tiếp chỉ rõ họ tên: “Là mẹ cô nói cho cô những lời này đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ai phủ nhận, cũng không ai hé răng nói nửa lời.
“Nhiều năm không gặp, Lưu Tố Đồng làm người không ra gì cũng thôi đi” bà “chậc chậc” hai tiếng “Dạy con gái kiểu gì mà cũng thất bại y như bà ta vậy.”
Lưu Tố Đồng là tên thật của mẹ Nguyễn Lâm.
Nhiều năm qua mẹ cô ta vẫn luôn được mọi người gọi là “Nguyễn phu nhân”, không có ai đề cập tới cái tên vốn có đó. Khi vừa nghe thấy Nguyễn Lâm chợt sửng sốt nửa giây, còn không chưa kịp phản bác ——
“Định nghĩa con riêng này, tôi xác minh với cô một chút.”
Người phụ nữ trước mặt thong thả ung dung nói: “Là đứa trẻ được sinh ra khi cha mẹ không trong mối quan hệ hôn nhân, bao gồm cả trước và sau hôn nhân.”
“…… Chuyện này ai cũng biết, không cần tôi phải nói với cô.”
Nguyễn Lâm cắn môi, cảnh giác nhìn người phụ nữ vẫn luôn mang khuôn mặt tươi cười khanh khách bên cạnh.
“Nếu muốn biết, tốt nhất cô nên trở về hỏi Lưu Tố Đồng một chút rốt cuộc năm đó có chuyện gì xảy ra, cô cũng có thể điều tra rõ xem cô được sinh ra vào ngày nào, nơi sinh ở chỗ nào, cùng với……” người nọ thả nhẹ thanh âm “—— ngày ba mẹ cô kết hôn và ngày cô được sinh ra ai trước ai sau.”
Ai trước ai sau……?
Lời nói ám chỉ quá rõ ràng, thế cho nên Nguyễn Lâm sửng sốt hai giây mới trả lời: “Bà…… Có ý gì?”
“Tôi có ý gì?”
Người nọ giống như nghe được chuyện gì đáng chê cười mà bật cười thành tiếng.
Giây tiếp theo, Nguyễn Lâm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, khoảng cách giữa cô và người nọ bỗng dưng bị rút ngắn.
Ai cũng không kịp phản ứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ kia dựa nửa người lên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc tinh xảo của Nguyễn Lâm, động tác nhìn như mềm nhẹ nhưng năm ngón tay lại đột nhiên khép chặt lại. Trong nháy mắt đau đớn bén nhọn lan tràn ra khắp da đầu, Nguyễn Lâm theo bản năng mà siết chặt ngón tay, quên mất phản kháng.
“Này!” Người chị em tốt của Nguyễn Lâm đứng bật dậy “Kẻ điên này, ở đây có bảo vệ! Bà ——”
“Miệng mồm sạch sẽ một chút, cô gái nhỏ.” Người nọ không thèm để ý tới người xung quanh.
Bà nhìn chằm chằm vào Nguyễn Lâm, híp mắt nói: “Mấy năm nay tôi vắng mặt không kiểm soát được mọi chuyện, nhưng hiện tại tôi đã trở về, cô và mẹ cô đã làm gì với con gái tôi, tôi sẽ làm rõ ràng từng chuyện một.”
“Tôi là người rộng lượng, hôm nay niệm tình xuất thân bất hạnh của cô, ba mẹ cô không biết dạy dỗ con cái, tôi tạm thời coi như cô say rượu thất thố.”
“Như vậy, trước tiên cứ tỉnh rượu trước đi.”
Người nọ di chuyển cánh tay vẫn luôn nâng chén rượu tới đỉnh đầu Nguyễn Lâm, cổ tay khẽ xoay, trực tiếp đổ rượu lên đỉnh đầu Nguyễn Lâm.
“A ——!”
Chất lỏng màu đỏ che kín trán, chảy xuôi xuống mặt, có một chút rượu không thể tránh khỏi mà rơi vào trong mắt. Vừa đau vừa cay, Nguyễn Lâm hoảng hốt không kịp nhắm mắt bắt đầu thét thành tiếng vang khắp phòng.
Rượu vang đỏ chảy dọc theo người cô ta.
Người bên cạnh đều nhìn tới mức choáng váng.
Không ai nghĩ đến một màn này sẽ xảy ra.
Thẳng đến khi người phụ nữ kia buông búi tóc của Nguyễn Lâm ra, ném ly rượu sang một bên, mới có người lập tức đứng dậy từ trên sô pha đưa khăn giấy cho Nguyễn Lâm.
“Cậu không sao chứ Lâm Lâm? Đôi mắt thế nào……”
Còn có người nổi giận đùng đùng chỉ vào mũi người phụ nữ, tức giận đỏ bừng mặt: “Bà đừng khinh người quá đáng! Hiện tại chúng tôi sẽ đi tìm bảo vệ ——”
Người phụ nữ nhấc mi mắt lên: “Khinh người quá đáng?”
“Các người nói bậy bạ sau lưng con gái tôi, hiện tại tôi thay cha mẹ các cô dạy các cô ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy, thế nào?” Nụ cười của bà càng thêm rạng rỡ, âm điệu cũng giương cao lên “Không có gì là khinh người quá đáng, nhớ kỹ, đây là người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ.”
Sáu chữ cuối cùng được nhả chữ vô cùng rõ ràng, đầy nhịp điệu.
Mấy cô gái trẻ tự cho mình là thanh cao tức giận tới mức đầu váng mắt hoa.
“Bà thì tính là trưởng bối cái gì ? Một người vô danh, còn muốn thay cha mẹ tôi giáo dục tôi ——”
“Lâm Dao.”
Người phụ nữ quay đầu lại, môi đỏ khẽ mở: “Tôi là Lâm Dao, song mộc lâm, đồng dao dao.”
Lâm Dao giáo huấn xong mấy cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa, xoay người ra ngoài, đi vào toilet rửa tay.
Dùng nước rửa tay xoa ba lần, cuối cùng lấy kem dưỡng tay ở trong túi xách ra thoa lên mới coi như thoải mái.
Bà tùy ý ngẩng đầu nhìn lên gương, nâng bước đi ra phía ngoài, ai ngờ vừa mới bước qua ngạch cửa nhà vệ sinh, cánh tay đã bị kéo lại.
Bị một lực đạo túm mạnh, thuận thế ngã vào trong lồng ngực người đàn ông.
Mùi hương quen thuộc, pha chút mùi thuốc lá nhàn nhạt, đi cùng theo đó là giọng nam trầm thấp dễ nghe.
“Nghe nói hiện tại bản lĩnh của em rất lớn …… ngay cả tai mắt của anh mà cũng có thể tránh thoát, trốn xa như vậy?”
“Đương nhiên” Lâm Dao cúi đầu cười “Cũng không nhìn xem, mười mấy năm nay thân thủ này được luyện cùng ai.”
Có thể so chiêu với lão đại, đương nhiên sẽ vượt qua tai mắt của đám thủ hạ.
Tuy nhiên……
“Em chạy trốn bao giờ?” Lâm Dao bất mãn “Chạy trốn gì chứ, em có gửi tin nhắn cho anh.”
Trí nhớ của bà quá thất thường, ai biết nó sẽ đến khi nào.
“Muốn trách thì trách thời gian quá trùng hợp, đúng lúc anh ra ngoài có việc……” Lâm Dao bĩu môi “Em cũng không thể chờ anh trở về, em rất nhớ con gái em.”
Hình dáng người đàn ông ẩn nấp trong bóng tối, nhưng vẫn có thể phân biệt ra đường cong xương hàm tuấn dật, cùng với đôi mắt thâm thúy đen nhánh.
Người đàn ông khoanh tay mỉm cười : “Căng thẳng?”
“…… Đương nhiên là căng thẳng.”
Lâm Dao hít sâu một hơi: “Em vừa thu thập mấy cô gái nhỏ lắm mồm, lúc này đang định đi dạo một vòng xem có thể tình cờ gặp con bé hay không, anh…… tự mình chú ý chút,