Cố Quyết khống chế khoảng cách rất tốt, không đến mức khiến người bên cạnh muốn né tránh nhưng vẫn mang lại đủ cảm giác thân mật.
Ngày thường anh nói chuyện bình thường giọng nói đã đủ mê người rồi, càng miễn bàn tới việc cố tình đè thấp thanh âm.
Thành thật mà nói, thời điểm Nguyễn An An nghe thấy câu nói kia trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt, không kịp phản ứng lại những lời này tương ứng với điều gì. Thẳng đến khi trong não hình thành lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người——
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miễn cưỡng có thể đưa cậu tới vòng chung kết.
Ừm, cậu đưa tôi đi.
—— tôi nằm là được rồi.
“……!” Mẹ kiếp!
Điều này! Cũng! Quá! Phạm! Quy!! Đi!
Cố Quyết thoáng thối lui một chút trở lại khoảng cách bình thường, biểu cảm rất có hứng thú nhìn phản ứng của người bên cạnh.
Giờ khắc này tai trái của Nguyễn An An giống như bị nhiễm điện, cơn tê dại bắt đầu lan tràn. Một dòng nhiệt không biết từ chỗ nào nhanh chóng kéo dài từ dưới tai lên bao trùm toàn bộ vành tai, ngay cả gương mặt cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Quyết trơ mắt nhìn vành tai nhỏ tuyết trắng của thiếu nữ nhiễm sắc đỏ từng chút một trở nên ngày càng mềm mại, mà tư thế lúc này của cô lại đặc biệt cứng đờ, giống như đang bị người điểm huyệt vậy.
Cố Quyết không nhịn được dựa lưng vào ghế ngồi bật cười thành tiếng.
Nguyễn An An nghe thấy tiếng cười bên cạnh thì khẽ chớp mắt một cái, cô phảng phất như bị kích hoạt chốt mở, hành động đầu tiên sau khi phản ứng lại chính là giơ tay thả mái tóc dài đang vén sau tai ra ngoài, che kín mít lỗ tai cùng sườn mặt đang nóng bừng.
Nguyễn An An quét khóe mắt sang người bên cạnh đang dùng bút gõ gõ mặt bàn: “Làm sao vậy? Không thoải mái à?”
…… Làm sao vậy?
Tôi làm sao cậu còn không biết ư ?!
Nguyễn An An vừa chửi thầm vừa ra vẻ trấn định trả lời: “Không phải không thoải mái.”
“Không có thì tốt” Cố Quyết thong thả ung dung mà giải thích, “Tôi thấy mặt cậu có chút đỏ.”
Nguyễn An An khẽ cắn môi: “…… Vậy có thể do cậu biết tôi chưa lâu thôi, tôi là kiểu người rất dễ đỏ mặt.” Vốn dĩ cô chỉ mạnh miệng, kết quả trong lòng sốt ruột không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí đặc biệt cường điệu: “Tuyệt đối không phải bởi vì cậu vừa nói chuyện với tôi cho nên tôi mới xấu hổ thành ra như vậy đâu.”
“…………”
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Cố Quyết, Nguyễn An An cảm thấy mê mang.
Cô là đồ ngốc sao sao?
Người ta có hỏi cô không ?
Người ta có nhắc tới một từ thẹn thùng nào không?!
Lời ra khỏi miệng cô mới ý thức được mình đang nói bậy bạ gì đó.
Mà Cố Quyết quả thực không nhịn được.
Cô gái nhỏ sau khi nói xong liền mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, dường như anh có thể tưởng tượng được giờ phút này nội tâm của cô đang biến hóa đặc sắc biết bao nhiêu, đoán chừng cô vừa tự phỉ nhổ chính mình vừa trách mắng đầu sỏ gây tội là anh.
Từ trước tới nay Cố Quyết là người biết khống chế tình huống, anh cảm thấy nếu mình còn tiếp tục trêu trọc sẽ dọa cô gái nhỏ sợ hãi, cho nên anh phải đi tuần tự từng bước một. Vốn dĩ vừa rồi thấy cô đỏ mặt anh cũng chỉ tính toán dừng lại ở đó thôi.
Nhưng…… phản ứng này... con mẹ nó quá đáng yêu.
Cố Quyết hơi ngồi thẳng thân mình “ồ” một tiếng, sau đó gật đầu, nét tươi cười cùng thanh âm có vẻ đặc biệt ý vị thâm trường (hàm ý sâu xa): “—— Thì ra là xấu hổ.”
“……”
Chúc mừng người chơi Nguyễn An An lần thứ hai thu hoạch được biệt danh mặt đỏ tai hồng.
Việc đầu tiên trước khi bắt đầu giờ học chính là điểm danh.
Bởi vì là sinh viên trao đổi nên tên của Nguyễn An An và Cố Quyết được nằm gần nhau, mặc dù hai người bọn họ đã điểm từ lâu nhưng thỉnh thoảng vẫn luôn có người quay đầu lại nhìn.
Mấy ngày nay Nguyễn An An thực sự nhận được không ít loại ánh mắt này, ban đầu cô nghĩ rằng mọi người chỉ nhìn qua theo thói quen, sau đó cô phát hiện ra chỉ khi điểm danh đến tên cô và Cố Quyết mới xuất hiện quy luật này.
Tuy nhiên cô chỉ cảm thấy nghi hoặc trong lòng một chút rồi cho qua.
Mỗi một tiết học có năm phút giải lao giữa giờ, thời điểm Nguyễn An An đi WC đúng lúc gặp được Thu Nghiên từ cửa chính ra ngoài, không đợi cô mở miệng nói chuyện Thu Nghiên đã mang vẻ mặt hưng phấn chạy tới: “Bạn học! Chúng ta có thể cùng nhóm không?”
Nguyễn An An cho cô bé câu trả lời khẳng định, sau đó hai người cùng đi WC.
Khi rửa tay Thu Nghiên đắc ý dào dạt nói: “Haiz, may mắn tôi xuống tay hỏi cậu trước, lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với người nổi tiếng trên diễn đàn như vậy, hơn nữa chúng ta lại còn cùng tham gia thi đấu! Tôi cảm thấy tôi chắc chắn sẽ nổi tiếng cho tới khi tốt nghiệp!”
…… Hử?
Nguyễn An An vừa lau tay vừa hỏi: “Cậu nói diễn đàn nào?”
“Ồ, xin lỗi tôi quên mất, cậu không phải sinh viên đại học C nên không biết.” Thu Nghiên nói “Chính là diễn đàn của trường đại học C, chuyên đăng những tin tức giải trí bát quái, mỗi ngày mọi người không có việc gì làm đều chú ý tin tức trên đó, tôi nhớ rõ ngày đầu tiên của năm học mới hai người đã ra mắt vị trí center trên diễn đàn đại học C!”
Nguyễn An An: “???” Ra mắt cái gì cơ?
Thu Nghiên thấy bộ dáng mê mang của cô, trên đường trở về phòng học hai người đã add WeChat, ngay sau đó Thu Nghiên gửi cho cô một đường link.
Tuy rằng trước kia Nguyễn An An chưa từng theo dõi diễn đàn đại học C, nhưng cô cũng có tài khoản trên một số diễn đàn khác, vì thế cô rất quen thuộc với các hoạt động diễn ra trên diễn đàn.
Vừa trở lại chỗ ngồi liền nhận được tin nhắn của Thu Nghiên, thứ đầu tiên đập vào mắt là tiêu đề khiến người ta khiếp sợ.
——【 chủ đề 】# Báo! Hai sinh viên tuyệt mỹ khoa quản lý tài chính chắc chắn có một chân! Nếu không có tôi sẽ đứng chổng ngược gội đầu!!! # (ý nói giữa 2 anh chị chắc chắn có tình cảm)
Nguyễn An An: “……”
Hai sinh viên tuyệt mỹ.
Nguyễn An An bị lôi cuốn bởi cách gọi này, cô thuận thế giương mắt nhìn một trong “ hai sinh viên tuyệt mỹ” đang ngồi bên cạnh.
Năm phút giải lao thật sự trôi qua rất nhanh, giảng viên lại bắt đầu thao thao bất tuyệt trên bục giảng, Cố Quyết lơ đãng xoay bút, mặc dù đôi mắt nhìn về phía trước nhưng vẻ mặt lại thể hiện ý nghĩ “Thầy cứ việc giảng bài, nếu em có thể nghe vào coi như em thua”.
Cô nhịn không được mỉm cười một cái, thu hồi tầm mắt nhấp vào đường link, cô muốn nhìn xem rốt cuộc “Có một chân” là như thế nào.
——
Lầu 1 [chủ thớt]: Kết luận của tiêu đề được đổi lấy từ máu và nước mắt của chị em tốt nhà tôi, đã trải qua sự đồng ý của cô ấy!
Sau bài viết thảo luận về hai sinh viên trao đổi mấy ngày hôm trước tôi đã không thể rời bỏ đề tài này, dựa theo tần suất hai người bọn họ xuất hiện trên trang đầu mấy ngày này, tôi tin chắc rằng mọi người vẫn chưa quên ~
Là như thế này, sáng nay khi tôi và chị em tốt của tôi vừa đặt chân vào lớp có quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng học một lượt, đại soái ca (tên Cố Quyết, chúng tôi nhìn trộm danh sách đó hắc hắc) ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng, bên người không có ai.
Thật sự là quá đẹp trai, sau khi chị em tốt của tôi nhìn thấy Cố Quyết lập tức không thể rời mắt đi được, tôi khuyên như thế nào cũng không chịu, cuối cùng cô ấy mang tâm thế được ăn cả ngã về không muốn xin được ngồi cạnh cậu ta.
Kết quả……
Đương nhiên là thất bại, Cố Quyết nói cậu ta giữ chỗ cho