Hiện tại Nguyễn An An đã cảm nhận được.
Trêu chọc người ta xong bỏ chạy, quả thật quá kϊƈɦ thích.
Sau khi nắm tai và buông lời hung ác với Cố Quyết xong, Nguyễn An An cảm thấy mình như đang lơ lửng trôi nổi trở lại ghế ngồi, không chỉ thế cô còn tự động che chắn những tầm mắt của mọi người xung quanh liên tiếp phóng tới người mình, mãi cho đến khi bị Thu Nghiên truy hỏi cô mới hồi phục tinh thần.
Thu Nghiên vô cùng kϊƈɦ động: “Hai người các cậu vừa làm gì ở phía dưới thế! Tôi ngồi ở chỗ này không nhìn rõ, đứng lên thì lại sợ chỗ ngồi bị chiếm mất…… A a a An An mau nói cho tôi biết đi!”
Nguyễn An An suy nghĩ, chuyện này thực sự không biết nên nói như thế nào.
Cố Quyết uống chai nước cô từng uống, sau đó anh hỏi cô rằng cô có muốn uống chai nước người khác từng uống qua hay không, đồng thời đưa ra một loạt các ví dụ, cuối cùng cô nắm vành tai anh nói không, cô chỉ uống nước của anh mà thôi.
……
Khẳng định không thể nói như vậy.
Cho nên Nguyễn An An lựa chọn biện pháp di dời lực chú ý, chỉ vào phía trước nói: “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, đừng nói chuyện nữa mau xem thi đấu đi!”
Những tầm mắt xung quanh cô cũng sôi nổi dời đi.
Kỳ thật cũng không có gì bất ngờ, trận thi đấu này kết thúc hoàn mỹ dưới sự xuất sắc của đại thần áo số 7.
Trêи đường Thu Nghiên có nói một câu: Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy nửa trận sau Cố Thần càng đánh càng hung…… Có phải cậu ấy có chuyện sốt ruột muốn đi làm hay không?
Nguyễn An An chột dạ làm bộ như không nghe thấy.
Ngày thường cơ bản Nguyễn An An đều rời khỏi phòng học cùng Cố Quyết, hai người chưa từng cố tình ước định, nhưng điều đó càng giống như một loại ăn ý.
Cô suy nghĩ.
Hôm nay thôi quên đi.
Nắm tai trêu chọc người ta xong, cô lại có chút không can đảm đi gặp người ta.
Các cầu thủ khẳng định không thể rời đi sớm hơn cổ động viên, thi đấu vừa kết thúc, Nguyễn An An gần như dùng tốc độ trong cuộc thi đi bộ lôi kéo Thu Nghiên rời khỏi sân vận động.
Vừa rồi tại những giây phút cuối cùng, Cố Quyết đã thực hiện một cú ném 3 điểm, chào bế mạc một cách hoàn mỹ, tâm trạng của Thu Nghiên mãi vẫn chưa thể hòa hoãn lại được: “Tôi thật sự không hiểu vì sao Cố Thần có thể đánh ở mọi góc độ như vậy, có thể phòng có thể công còn có thể ném! Cậu nhìn thấy cậu ấy ném quả bóng 3 điểm chưa? Mẹ ơi, quỹ đạo xoay chuyển của quả bóng cũng quá đẹp đi thôi! Tôi……”
Nguyễn An An vừa nghe người bên cạnh lải nhải về đường đi của quả bóng vừa nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau, di động rung lên.
GJ: 【? 】
GJ: 【 Đi nhanh như vậy? 】
GJ: 【 Hình như người bị đùa giỡn là tôi…… cậu đi cái gì? 】
Đùa giỡn?
Đùa giỡn?!?!
Cậu nói cho rõ ràng một chút, cái gì gọi là ——
Được rồi, tạm thời xem như đùa giỡn.
Nguyễn An An thở ra một hơi, gọn gàng dứt khoát gõ chữ trả lời: 【 Tôi ngại ngùng, không được sao? 】
Cố Quyết không trả lời.
Cô đi về phía trước một đoạn mới nhận được tin nhắn mới, bên kia gửi tới một tin nhắn thoại.
Nguyễn An An click mở ——
Giọng nói từ bên kia truyền đến mang theo ý cười rõ như ban ngày: “Ừ, vậy cậu định ngại ngùng trong bao lâu?”
Nguyễn An An: “……”
Cô không đáp, mà cũng không biết nên đáp như thế nào.
Ngay sau đó, Cố Quyết lại gửi tới liên tiếp hai tin nhắn thoại. Cô nghe ra phía bên kia có chút ồn ào, trong giọng nói cũng mang theo tiếng thở dốc sau khi vận động, tuy nhiên vẫn vô cùng dễ nghe.
—— “Cho dù ngại ngùng cậu cũng phải nhớ tới xem tôi thi đấu.”
—— “Vừa rồi đã quên nói cho cậu…… thật ra với thực lực đồng đội của nhóm cán bộ thể thao, bọn họ thật sự có thể đánh thắng được trận này, lúc ấy tôi chỉ là nói giỡn thôi.”
—— “Sở dĩ binh tôm tướng cua gì tôi cũng lên sân……” Cố Quyết dừng một chút, thả nhẹ thanh âm, dùng âm lượng như đang nói nhỏ bên tai cô “Chỉ vì muốn cho cậu xem nhiều thêm hai trận mà thôi.”
Thi đấu tổng cộng ba ngày, Nguyễn An An cho dù ngại cũng vẫn đúng hẹn đến xem Cố Quyết thi đấu.
Ngày thứ ba chính là trận chung kết, Cố Quyết không cố ý nhắc tới chuyện ngày hôm đó, vì thế chút xấu hổ của cô đã sớm biến mất từ lâu. Một ngày thì không sao, nhưng nếu nhiều hơn sẽ bị coi là đang làm kiêu.
Nói thật, cuộc thi này rất đúng với lời Cố Quyết nói: dễ dàng như giết binh tôm tướng cua, thẳng đến cuối cùng thời điểm thi đấu với lớp 3 khoa Quốc Tế Mậu Dịch mới xem như có chút cảm giác không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Sau khi kết thúc trận đấu với khoa Mậu Dịch, trong sân còn dư lại đều người trong lớp tài chính 1.
Mậu Dịch thua tâm phục khẩu phục, trước khi đi còn vô cùng cảm khái mà nhìn Cố Quyết nói “Người anh em, nghe tôi, nhanh lên, cậu trao đổi nhanh lên rồi trở về đi.”
Lời nói không mang ý tốt này chọc không ít người tức giận, người nọ bị mấy người trong nhóm xua đuổi phải quay trở về đội của mình.
“Cố Thần Cố Thần, chúng ta tìm một chỗ chúc mừng đi!”
“Bị áp bách hai năm nay, rốt cuộc chúng ta cũng xoay người được rồi! Ông đây thật sảng kɧօáϊ!!!”
“Đi chúc mừng đi Cố Thần, chúng tôi mời cậu, thế nào, có đi hay không?”
“……”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của mọi người.” Cố Quyết mỉm cười, duỗi tay đặt trêи vai Nguyễn An An, nói: “Bạn học Nguyễn An An nguyện ý thay mọi người mời tôi, tôi cùng cô ấy đi chúc mừng là được rồi.”
Trong chớp mắt hiện trường trở nên yên lặng.
Giây tiếp theo liền trực tiếp nổ tung, tiếng “woa~~” vang lên một cách cực kỳ ái muội, thiếu chút nữa thổi bay nóc nhà.
Nguyễn An An: “???”
Cô ngay cả một chữ cũng không kịp nói, trong tiếng siêu cấp ồn ào của mọi người cô bị Cố Quyết kéo ra khỏi sân vận động.
Nguyễn An An quay đầu sang hỏi: “…… Cậu nói cái gì đấy? Tôi nói đồng ý thay thế khi nào ——”
“Đùa thôi” Cố Quyết tươi cười, “Rốt cuộc so với liên hoan, tôi vẫn tương đối thích ăn riêng với cậu hơn.”
“……”
Ra cửa không bao lâu, bước chân hai người dần dần chậm lại, Nguyễn An An nhìn anh.
Màu vàng óng của ánh hoàng hôn giống như đang mạ cho anh một chiếc vòng tròn màu vàng, tròng mắt của Cố Quyết đặc biệt trong sáng, thời điểm anh chuyên chú nhìn một người quả thực khiến người ta chống đỡ không nổi.
Lúc này khi anh cười rộ lên lại càng hấp dẫn, khóe môi cong cong, rất giống một tên yêu nghiệt đi hút hồn phách.
Yêu nghiệt kia mở miệng hỏi: “Được không?”
“……”
Mẹ nó, nhan cẩu thật sự không có cách nào cự tuyệt gương mặt này.
Ai đẹp người đó định đoạt.
Trong nháy mắt Nguyễn An An liền vứt bỏ nguyên tắc: “Được.”
Lúc trước thời điểm Nguyễn An An bị sỉ nhục vì không có thiên phú chơi bóng rổ, lúc đó cô đã châm chọc Cố Quyết rằng nếu rảnh sẽ cùng nhau ăn cá.
Vì thế lần này bọn họ đã chọn nhà hàng “Cầu cá ngon”.
Mặc dù nhà hàng này phát triển dựa trêи ăn theo sự nổi tiếng của nhà hàng tại Cambridge, nhưng may là vẫn thể hiện được ý chính, đây thật sự là một nhà hàng nhỏ được xây dựng trêи chiếc cầu gỗ.
Bởi vì hai người đến sớm nên nhà hàng vẫn chưa có mấy người, bà chủ rất nhiệt tình tiếp đón hai người ngồi xuống và giới thiệu gọi món ăn của nhà hàng.
Trong lúc chờ thức ăn, Nguyễn An An phát hiện dường như Cố Quyết có việc, di động của anh thường xuyên rung lên, tựa như đang nói chuyện phiếm cùng người nào đó.
Không quá vài phút, Cố Quyết ngẩng đầu, đúng vừa chạm phải tầm mắt của cô.
Anh buông di động xuống, thuận miệng nói: “Tôi có ……một người em trai”. Biểu cảm của Cố Quyết có chút bất đắc dĩ “Mê game online, ngày nào cũng thức đêm. Vừa rồi tôi mới khuyên nhủ nó điều chỉnh lại giờ làm việc và nghỉ ngơi, trái lại nó lại nói với tôi về Bug trong trò chơi.”
Nguyễn An An nghe hình dung của anh, phối hợp với giọng điệu này, cô cảm thấy có chút buồn cười “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Ừm……” Cố Quyết thật sự đau đầu “Thường xuyên chơi tới rạng sáng mới ngủ, một ngày chỉ ngủ bốn tiếng, người trong nhà đều lo lắng nó sẽ đột tử chết.”
Cố Khải Trung đã sớm nói, nếu Cố Minh bởi vì thức đêm mà bị bệnh nan y, ông sẽ không chi một phân tiền nào chữa bệnh cho anh, còn đóng băng thẻ ngân hàng của Cố Minh.
Nguyễn An An nghĩ đến chính mình, kỳ thật cô cũng từng có một đoạn thời gian ngày