Cố Quyết cũng rất khó hình dung loại thanh âm này.
Làm người nhiều năm như vậy, đúng là anh chưa từng chú ý tới tiếng thở dốc.
Nhiều nhất là khi đánh bóng rổ bên người có một đám nam sinh mệt muốn chết muốn sống mà thở hồng hộc, nghe thôi đã cảm thấy phiền, đối với cô gái nhỏ…… anh hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì.
Đây là lần đầu tiên.
Nhưng lời nói này của Cố Quyết không đầu không đuôi, Nguyễn An An nghe không hiểu, cô sửng sốt một chút “Cái gì…… Không cho người khác nghe?”
Nghe cái gì? Ai nói gì? Cậu định bắt tôi phải giải thích huỵch toẹt ra sao?
Nguyễn An An hỏi xong liền thấy Cố Quyết nhẹ nhàng cười một tiếng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, tiếng cười khẽ này giống như được tiếng vang dẫn đường chui vào lỗ tai cô.
“Không có gì.” anh nói.
Xem ra anh không muốn giải thích.
Cố Quyết thật sự biết tìm địa điểm, nơi này gần như được ngăn cách với bên ngoài, dưới con mắt của mọi người tạo ra một không gian riêng tư.
Không gian như vậy thích hợp để tâm sự, Nguyễn An An đột nhiên muốn hỏi anh mấy vấn đề từ trước tới nay chưa từng đề cập qua.
“Bạn học Cố, tôi hỏi cậu chuyện này.”
“Hử?”
Nguyễn An An vừa mới chạy xong, trái tim vẫn đang nhảy thình thịch. Vừa rồi cô thở dốc quá nhiều, ngực có chút đau.
Đây không phải lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, trước kia thời điểm học cao trung, sau khi chạy xong 800m cô cũng bị tình trạng này, di chứng điển hình của việc chạy đường dài—— tuy rằng khả năng mấy trăm mét kia đối với Cố Quyết mà nói thì nhẹ nhàng giống như đang tản bộ.
Tưởng tượng đến những lời muốn hỏi …… Dường như bệnh trạng lại càng trở nên nghiêm trọng.
“Cậu……” Nguyễn An An nắm chặt tay, “Đã từng yêu chưa?”
Thân hình vốn dĩ đang lười nhác dựa trêи tường của Cố Quyết hơi khựng lại.
Anh gần như không hề chần chừ mà trả lời luôn “Không có.”
Anh rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, tuy rằng từ ngày còn đi học tới nay vẫn luôn có nhiều người theo đuổi, liếc mắt đưa tình. Tuy nhiên Cố Quyết không chỉ chưa từng nói chuyện yêu đương, mà ngay cả một đối tượng ái muội cũng không có.
Nguyễn An An thả lỏng bàn tay đang nắm ra, mặc dù đã nhận được đáp án mình mong muốn nhất, nhưng cô vẫn không dám tin tưởng hỏi lại một lần: “Thật sự không có??”
“……”
Cố Quyết phát hiện, mặc kệ là bạn bè trong nước hay là nước ngoài, mỗi lần được hỏi về vấn đề này, sau khi anh trả lời xong đối phương đều vô cùng kinh ngạc, phản ứng cũng tương tự như Nguyễn An An.
Anh còn nhớ rõ, lúc học cao trung anh từng bị một cô gái có tính cách đặc biệt hướng ngoại theo đuổi trong thời gian khá dài, nhưng thái độ của anh vẫn kiên định không dao động như cũ. Mấy người bạn bên cạnh anh đều kinh ngạc, nói Cố gia cậu ngay cả hoa hậu giảng đường cũng không thích thì muốn tìm dạng con gái nào, tiên nữ sao?
Lúc ấy Cố Quyết cười cười, anh thầm nghĩ, người lão tử thích thật sự đúng là tiên nữ.
Cố Quyết làm lão đại lâu rồi, tại thời điểm đó anh không hề muốn nói chuyện với người khác về vấn đề này. Ví dụ như “Tôi đã sớm coi trọng một cô gái nhỏ, các cậu thì biết cái rắm gì”, đây không phải chuyện có thể chia sẻ, nói ra sẽ mất phong phạm của người làm đại ca.
Về sau mấy người trong nhóm đều suy đoán rằng có lẽ khi còn học tiểu học anh đã bị tổn thương về mặt tình cảm dẫn đến hiện tại không dám yêu ai.
Còn có câu nói giỡn vừa rồi của Kỷ Thần Sơ ở trong nhóm chat, xu hướng tính ɖu͙ƈ của Cố Quyết nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng một người từ trước tới nay đều không nói chuyện yêu đương thì lại có rất nhiều vấn đề, cho nên anh vẫn luôn bị mọi người hoài nghi.
Kỳ thật không yêu đương nào có nhiều lý do như vậy.
Còn không phải lúc ấy tuổi quá nhỏ…… trong lòng sớm đã có người thầm thương trộm nhớ sao.
Anh đứng thẳng thân mình, tiến về phía trước hai bước dừng ở trước mặt cô “Ừ, thật sự không có.”
Nguyễn An An cũng không thể nói không tin, với tính cách của Cố Quyết cô tin anh sẽ không nói dối loại chuyện này, nếu anh thật sự có tình sử đoán chừng anh sẽ nói thẳng.
Chỉ là trong lòng cô có một nghi hoặc rất lớn —— cậu chưa từng yêu đương, vì sao lại trêu chọc người ta tới mức trôi chảy như vậy?
Chẳng lẽ là do tôi chưa hiểu việc đời?
Nguyễn An An suy nghĩ, tóm lại nhận được đáp án từ trong miệng anh cô vẫn cực kỳ vui vẻ.
Mới sáng sớm đã phải chạy đường dài, chân mềm nhũn lại phải đứng cùng anh tại nơi này, Nguyễn An An thở ra một hơi: “Hô…… Mệt muốn chết, tôi ngồi xổm một lát……”
Cô cúi đầu dậm dậm chân “Cậu nhớ để ý thời gian đừng để bị muộn.”
Nói xong liền muốn ngồi xổm xuống.
Kết quả cô mới chỉ hơi cong lưng, cánh tay đã bị một bàn tay nắm lấy kéo người cô đứng thẳng trở lại.
Nguyễn An An kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đụng phải tầm mắt Cố Quyết.
“Mới vừa chạy xong không nên ngồi xổm.”
Ngữ điệu cứng nhắc giống như giáo viên đang dạy dỗ học sinh, không hề trộn lẫn bất kỳ sắc thái cảm xúc nào.
—— Nếu không phải giây tiếp theo, anh lại túm lấy cánh tay cô, đẩy cô về phía sau khiến cả người cô đều dựa lên vách tường.
Cố Quyết giữ nguyên tư thế này, tiếp tục nói: “Hiện tại cậu cảm thấy không thoải mái, ngồi xổm xuống sẽ càng không thoải mái. Nếu không muốn đi bộ thì cứ đứng như vậy một lát là được.”
Nguyễn An An chớp chớp mắt, không nói gì mà tiếp thu lời dạy dỗ.
Lúc này bên ngoài vang lên một khúc quân hành không rõ tên, đây là hát đầu tiên sau khi nghe xong cô cảm nhận được không khí của đại hội thể thao, khác hoàn toàn với không khí hiện tại.
Tuy nhiên.
Nguyễn An An không thể giải thích được hành động này.
Người ta thường nói thời điểm thích một người, đại não sẽ tiết ra một chất gọi là Dopamine. Nhưng có nghiên cứu cho thấy, nếu chia nhỏ ra để phân tích, kỳ thật Dopamine chỉ được tìm thấy trong thời gian xảy ra tình yêu cuồng nhiệt, mà trong lần đầu gặp mặt giữa nam và nữ sinh ra cảm giác mến mộ, chất được tiết ra gọi là Phenethylamine.
—— Hiện tại, Nguyễn An An cảm thấy tốc độ bài tiết Phenethylamine trong não cô nhất định phải dùng đơn vị đo 2 n để hình dung, nó liên tục được giải phóng một cách mãnh liệt khiến cả người đều bị kϊƈɦ động tới phát ngốc.
Ngay khi bị anh kéo tay đẩy lưng dựa lên tường.
Quả thực cô muốn nổ tung!!!!!
Vì thế mấy lời mang tính chất giáo ɖu͙ƈ ở phía sau cũng trở nên dễ nghe hơn!
Vốn dĩ trái tim đang nhảy lên một cách kịch liệt vì chạy vội mấy trăm mét đã hòa hoãn lại không ít, nhưng lúc này dường như nó lại muốn trở lại tốc độ lúc trước.
Nguyễn An An không có biện pháp hình dung tâm tình hiện tại của chính mình, cô không nói lời nào, Cố Quyết cũng không nói lời nào. Hai người cứ đối diện như vậy, anh không buông tay, nhìn dáng vẻ dường như đang quan sát biểu cảm trêи mặt cô, ánh mắt có chút nghiền ngẫm.
Trong lúc nhất thời bầu không khí thập phần yên tĩnh, thẳng đến khi một giọng nói từ lối vào bên cạnh truyền đến ——
“Ai u mẹ kiếp!”
Giống như khinh khí cầu đột nhiên bị đâm thủng “Đùng” một tiếng, Nguyễn An An khϊế͙p͙ sợ.
Người nọ cảm khái: “Hai người ở đâu chui ra? Má ơi làm tôi sợ muốn chết……”
Dường như ở gần lối vào có một số dụng cụ nào đó, tổng cộng có hai người, một người dọn một người than thở “Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, là chỗ thích hợp để nói chuyện yêu đương sao!” Hai người kia vừa đi vừa lải nhải “Người trẻ tuổi à, chậc chậc……”
Hai người trẻ tuổi: “…………”
Sau khi bị hai người không biết là học sinh hay là giáo viên thể ɖu͙ƈ cắt ngang, không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ.
Đúng lúc bên ngoài bắt đầu gọi tên những tuyển thủ trở về vòng đấu loại, hai người trẻ tuổi trong lòng hiểu rõ mà không dám nói ra cùng trầm mặc rời khỏi nơi thị phi này.
Hiện tại là vòng đấu loại 100 mét.
Lớp tài chính 1 ngoại trừ Cố Quyết còn có Trần Tống cũng báo danh thi hạng mục này, Trần Tống tới trước anh, lúc này đang đứng bên cạnh đường đua hoạt động cổ tay cổ chân, bên cạnh là cán bộ thể thao đang lải nhải.
Đường đua của Trần Tống nằm tận cùng bên trong, Nguyễn An An đi theo Cố Quyết đến bãi cỏ bên cạnh nên có thể nghe rõ ràng đoạn đối thoại của Trần Tống và cán bộ thể thao.
Cán bộ thể thao giống như một bà già nhiều lời, tận tình khuyên bảo nói: “Haiz chỗ này, chỗ này không đúng, cậu vặn như vậy , nhìn tôi nhìn tôi…… Chân đâu! Đừng quên chân!” Hai người đột nhiên bắt đầu thủ thỉ, cán bộ thể thao lại nói: “Bạn học Tống, lát nữa ngàn vạn lần đừng lo lắng, trình độ của cậu mọi người đều biết, đừng áp lực, cũng đừng nhìn những người bên cạnh, cứ chạy đi……”
Cán bộ thể thao lại chỉ vào đường đua thứ hai: “Người này học khoa thể ɖu͙ƈ”, rồi chỉ vào đường đua thứ ba “Hai người này học cùng khoa.” Cán bộ thể thao tổng kết: “Cậu từng chạy trốn chưa? Tôi đề nghị cậu dứt khoát đừng nhìn, dũng cảm tiến lên, bạn học Tống cậu làm được!!!”
So sánh với cậu ta thì Trần Tống rất giống một con heo nái khí thế hào hùng nói : “Mong tổ chức yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Nguyễn An An: “………”
Nguyễn An An thật sự không nghĩ tới thì ra cán bộ thể thao lại sống một cách nhọc lòng như vậy, trình độ chuyên nghiệp tới bực này, nếu không được phát tiền lương thì đúng là vô cùng không hợp lý.
Hai người vừa được cán bộ thể thao chỉ vào cười nói “Không phải, người anh em, cậu đang đưa con đi thi đại học sao? Chỉ là đấu loại thôi mà, đâu nhất thiết phải gấp gáp như vậy?”
“Haiz” Cán bộ thể thao xua tay: “Các cậu đương nhiên không khẩn trương, con nhà mình tự mình đau, biết không?”
Nguyễn An An không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô thoáng quay đầu sang nhìn Cố Quyết bên người cũng đang híp mắt nhìn mấy người này, nhìn bộ dáng có vẻ như tâm tình rất tốt.
Khởi động kết thúc, ngay sau đó nhóm vận động viên mỗi người tiến vào vị trí của mình, chuẩn bị xuất phát.
Trần Tống mang vẻ mặt kiên nghị, ngũ quan vốn dĩ đoan chính cũng trở nên phá lệ có khí thế, vừa nghe thấy tiếng súng lập tức rời cung——
Có lẽ không thể gọi là “Mũi tên rời cung” mà phải dùng là “Viên đá rời khỏi súng cao su” sẽ chuẩn xác hơn một chút.
Tốc độ này…… Nguyễn An An nhìn cán bộ thể thao, một lời khó nói hết: “Tôi còn tưởng rằng ba người Trần Tống rất lợi hại …… Bằng không vì sao lúc trước khi nhìn thấy bọn họ cậu lại vui vẻ như vậy?”
“Liên Hạo thi điền kinh rất lợi hại, thể lực của Thu Nghiên trong nhóm nữ sinh cũng không tồi, có thể đạt được một số thứ hạng……” Cán bộ thể thao thở dài “Nhưng Trần Tống lại không có sở trường gì đặc biệt, tuy nhiên cậu ta lại vô cùng tích cực báo danh, còn có chút tự tin mù quáng.”
Nguyễn An An: “……” Tự tin của cậu ta không phải do cậu cổ vũ sao?
Hai người mới nói được mấy câu thì các tuyển thủ đã chạy xong 100 mét, cán bộ thể thao vừa nhìn thấy liền vội vã chạy tới chăm sóc con nhà mình.
Trần Tống có lẽ sẽ không thể tiến vào trận chung kết, Nguyễn An An quay sang bên cạnh hỏi : “Cậu ở nhóm nào?”
Cố Quyết nhìn cô một cái, động tác thong thả ung dung kéo khóa áo khoác xuống.
Bên trong là một chiếc áo T shirt đơn giản, ngắn tay, cổ áo không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy xương quai xanh, dưới ánh mặt trời dường như đang phản chiếu ra những ánh sáng xinh đẹp.
Nguyễn An An sửng sốt một chút, cô cưỡng chế di chuyển tầm mắt của mình lên gương mặt anh.
“Tôi ở nhóm này” Động tác cởi áo khoác của Cố Quyết không quá nhanh, nhưng lại đặc biệt lưu loát đẹp trai, cởi xong liền tiện tay đưa cho cô “Cầm giúp tôi, đừng đưa cho người khác.”
Nguyễn An An tiếp nhận chiếc áo ôm vào trong ngực, trong nháy mắt khoang mũi của cô bị lấp đầy bởi mùi hương cô vừa ngửi thấy trêи người anh vào buổi sáng.
Cán bộ thể thao dàn xếp xong cho đứa con nhỏ, cậu ta mồ hôi đầy đầu quay trở lại, trong nháy mắt nhìn thấy Cố Quyết liền hoảng loạn: “Mẹ kiếp! Cố Thần!”
Nguyễn An An: “……” Cậu ta lại làm sao vậy.
Cán bộ thể thao bước nhanh đến trước mặt Cố Quyết, đánh giá anh từ trêи xuống dưới một lần, cuối cùng vô cùng đau đớn nói: “Cố Thần, quần áo của cậu thông gió, áo thun không tốt bằng quần áo bó, cậu như vậy không được đâu!!!”
“Tôi cho rằng cậu có chứ, cậu không có sao không nói sớm……”
Khi cán bộ thể thao vẫn đang tiếp tục lải nhải, Cố Quyết mặt không biểu tình ngắt lời cậu ta: “Cậu nói ai không được?”
“………”
Cán bộ thể thao đột nhiên cảm thấy mình vừa dẫm vào mìn rồi.
“Được hay không” Cố Quyết lại khôi phục thần thái bình thường “Chạy xong sẽ biết.”
……
Kế tiếp toàn bộ quá trình cán bộ thể thao đều giống như chết lặng.
Đường đua của Cố Quyết không ở bên trong, sau khi anh đi qua đó, Nguyễn An An không thể giống như một cái đuôi nhỏ mà đi theo—— quy định cũng không cho phép, cho nên cô chỉ có thể ôm áo khoác của anh đứng bên cạnh nhìn xem.
Xung quanh Nguyễn An An xuất hiện một đám nam nữ sinh không biết đang cổ vũ cho ai, vì thế cô muốn nhìn thấy Cố Quyết thì phải kiễng chân.
Qua vài phút, một tiếng súng vang lên.
Trong cuộc đời lần đầu tiên Nguyễn An An cảm thấy một mét sáu lăm không đủ dùng, cô sốt ruột vỗ vai cán bộ thể thao: “Tôi không nhìn thấy! Cán bộ thể thao, Cố Quyết về thứ mấy?”
Cán bộ thể thao không lập tức trả lời, qua vài giây, cậu ta đột nhiên quay đầu lại: “Mẹ kiếp thứ nhất!” Cậu ta cười như điên dại: “Ha ha ha ha ha thật lợi hại! Cố Thần thật lợi hại! Năm nay lớp chúng ta chắc chắn sẽ không bị khoa quản lý đếm ngược! Ông đây sẽ không bao giờ bị chế giễu nữa! Ha ha ha ha! Cố Thần lợi hại nhất!!!”
Sau đó lâp tức điên điên khùng khùng chạy tới đích.
Nguyễn An An cười lắc đầu, chậm rì rì bước qua.
Kế tiếp tới buổi chiều Cố Quyết mới đấu loại 200m và chung kết 800m, Nguyễn An An tìm thấy Cố Quyết cũng tỏ vẻ chúc mừng “Đúng rồi, không phải buổi sáng cậu nói mình ngủ không đủ giấc sao?”
Cố Quyết vừa uống nước xong, trêи môi ướt át, mấy giọt mồ hôi trêи trán đều vô cùng gợi cảm.
Anh nhướng mày: “Hử?”
Nguyễn An An phân tích: “Cậu có muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc hay không? Buổi chiều chạy 1000 mét, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến kết quả ……”
“…… Lo lắng chuyện này làm gì.” Cố Quyết tỏ vẻ suy tư nhìn chằm chằm cô một hồi, bỗng chốc mỉm cười: “Không phải cậu nói, thể lực tôi rất tốt hay sao?”
Mấy chữ cuối cùng được anh nhả chữ cực kỳ thong thả.
Nguyễn An An nghe thấy lời này thì không hiểu sao có chút thẹn thùng: “……”
Cô nhét chiếc áo khoác thơm ngào ngạt trong tay vào trong lòng anh, sau đó xoay người rời đi.
Không cần cường điệu ba chữ thể lực tốt như vậy đâu!
Giọng nói còn cố ý như vậy!!
Buổi sáng Cố Quyết cũng không còn hạng mục thi đấu nào, sau khi Nguyễn An An đưa áo khoác cho anh đã rời khỏi sân thể ɖu͙ƈ, tranh thủ đi WC