Gáy Nguyễn An An bị anh cố định, tay cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, không thể cử động mà chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai không tì vết của Cố Quyết càng ngày càng tới gần. Thời điểm đôi môi bị chặn lại, dường như có một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể, truyền qua tứ chi.
Nụ hôn này tới một cách bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Trong nháy mắt khi Nguyễn An An ngồi xuống, bàn tay còn lại không có chỗ đặt, tự nhiên choàng qua vai Cố Quyết trùng hợp tạo thành tư thế ôm lấy vai anh.
Rõ ràng một giây trước cô còn đang suy nghĩ chuyện khác ——
Nguyễn An An nghĩ, xác suất để Cố Quyết là vị đại thần xếp thứ nhất kia là 0,001%, tuy nhiên cô lại không dám tin tưởng một sinh viên bình thường như Cố Quyết còn lợi hại hơn cô.
Nhưng tại giờ khắc này, đại não chỉ còn lại trống rỗng.
Đối với phương diện này Nguyễn An An chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, thậm chí cô cũng không thích xem các bộ phim về tình yêu, cô mới chỉ từng đọc các đoạn thân mật nhỏ trong tiểu thuyết.
Đôi khi tác giả viết quá mức thâm sâu, cô cảm thấy đọc không quen sẽ tự động bỏ qua. Có thể nói rằng ngay cả lý luận suông cô cũng không am hiểu.
Hôn được ba giây, cô nhắm mắt lại, chỗ trống trong đại não của cô hiện lên mấy chữ rất to.
—— nụ hôn đầu tiên.
Sau khi Cố Quyết dán môi lên anh mới nói một câu kia, Nguyễn An An miễn cưỡng tập trung lực chú ý mới nghe hiểu…… Đây là học phí mà cô phải giao nộp.
Muốn hôn môi thì cứ việc nói thẳng, còn bày đặt bịa lý do.
Hiện tại môi cô không tự do, cô chỉ có thể mắng thầm người này không thẳng thắn thành khẩn ở trong lòng.
Thời điểm Cố Quyết không nói lời nào, không trêu chọc cô, cũng không phát bệnh, ngũ quan trông có vẻ không tì vết. Nguyễn An An luôn nói giỡn cùng mấy người Khương Di rằng ʍôиɠ cong là mỹ nhân, thoạt nhìn vừa đẹp trai lại rắn chắc.
Nhưng từ lần trước bị anh hôn lên mu bàn tay, Nguyễn An An liền phát hiện, khác xa với vẻ bề ngoài, đôi môi người này vô cùng mềm mại.
Tư thế này của hai người giúp Nguyễn An An ngồi thật sự rất thoải mái, Cố Quyết chân dài, ghế dựa lại thấp, vì thế cô còn ngồi cao hơn anh một chút. Tuy rằng cái gáy bị người cố định, nhưng trêи thực tế cô đang giữ tư thế hơi hơi cúi đầu.
Nhưng vị trí cao hơn không đại biểu cho cái gì, toàn bộ quá trình đều là Cố Quyết giữ vai trò chủ đạo, ngay từ đầu Nguyễn An An còn có chút không quen, hơn mười giây sau cũng chỉ đọng lại một ý nghĩ.
Thì ra hôn môi cùng người có đôi môi mềm mại lại thoải mái như vậy.
Có lẽ vừa rồi nhân lúc cô không chú ý bạn trai cô đã ăn kẹo, khoảng cách này khiến toàn bộ hô hấp của hai người tràn ngập trong hương thơm ngọt ngào của kẹo bạc hà.
Cũng không biết nếm thử……
Cái ý niệm này vừa mới lóe ra trong đầu, Nguyễn An An liền lập tức cảm nhận được Cố Quyết có ý đồ cạy mở khớp hàm của cô. Trong nháy mắt khi cô phản ứng lại, cô gắt gao ngậm chặt miệng, cũng may cuối cùng Cố Quyết không tiếp tục, anh chỉ mỉm cười một chút rồi buông tha cho cô.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, ngay khi đôi môi được tự do Nguyễn An An lập tức đứng dậy ngồi trở về chiếc ghế của mình và xoay người lại.
Hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc, giống như đang hồi tưởng lại dư vị vài phút trước.
Nguyễn An An không dám ngẩng đầu lên, cô cảm thấy trêи mặt mình nóng bỏng, đoán chừng không có cách nào che dấu.
“Haizz……”
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài.
Phòng học quá yên tĩnh, tiếng thở dài trở nên đặc biệt rõ ràng.
? Hử?
Thở dài là có ý tứ gì?
Không phải ngay cả hôn cũng cho anh hôn rồi sao?
Hay là…… anh ghét bỏ kỹ năng hôn môi của cô???
Nội tâm Nguyễn An An nhanh chóng xẹt qua vài nghi vấn, chờ tới khi giả thiết cuối cùng xuất hiện trong đầu, cô giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi ngẩng phắt đầu lên.
Cô nhìn Cố Quyết, nội tâm xấu hổ và giận dữ lại không thể biểu hiện ra ngoài, cô tận lực khiến biểu cảm gương mặt thật sự bình tĩnh: “…… Anh thở dài cái gì?”
Cố Quyết không lập tức trả lời. Anh thay đổi dáng ngồi, duỗi thẳng chân dài, nhẹ nhàng đụng tới chân ghế dựa của cô, dùng sức kéo lại, cả người và ghế của Nguyễn An An đều bị anh kéo tới trước mặt.
Khoảng cách cực gần.
Nguyễn An An không nghĩ tới anh sẽ làm ra hành động này, theo bản năng nắm chặt tay cầm, ngừng thở.
“Anh thở dài……” Cố Quyết duỗi tay nhặt một lọn tóc dài của cô kẹp giữa hai ngón tay, đôi mắt cười đến cong cong, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ “Là bởi vì, anh phát hiện ra hình như bạn gái anh có chút rụt rè .”
“……” Rụt rè! Rụt rè ——
Nguyễn An An hít vào một hơi thật sâu, giải thích nói: “Đây là nụ hôn đầu tiên của em……”, giọng nói của cô nhỏ dần “Rụt rè chút mới là chuyện bình thường.”
Đâu giống anh, cái gì cũng biết, cái gì cũng thuần thục như vậy.
Nguyễn An An tự nhận mình là người biết tự chủ, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được không ít lời tỏ tình từ các soái ca. Nhưng cho dù có như vậy, khi đối mặt với Cố Quyết đa số thời gian cô đều bị anh trêu chọc tới mức một câu cũng nói không nên lời.
Cố Quyết nghe xong lời nói của cô, anh nhịn không được bật cười.
Anh không cười ra tiếng, một chút hơi thở phả vào bên tai cô, vừa ngứa vừa nóng, Nguyễn An An giống như bị kϊƈɦ thích mà rụt cổ lại, cô kéo lọn tóc trong tay anh trở về “Anh làm gì……”
Động tác của Cố Quyết hơi khựng lại.
Kỳ thật anh đã phải nhẫn nhịn trong một thời gian dài. Sau khi xác nhận quan hệ, nếu không phải bị băng keo cá nhân phân tán bớt lực chú ý, anh đã sớm tìm cơ hội nhấm nháp đôi môi đỏ mọng kia.
Nhưng sau đó nghĩ lại, tiến hành mọi chuyện một cách tuần tự cũng không phải không có chỗ tốt. Ngay cả trêи các diễn đàn cũng nói không thể nóng vội, từ từ mới có thể tạo cảm giác an toàn cho bạn gái. Dắt tay, ôm, hôn môi, sau đó……
“Cố Quyết.”
Suy nghĩ bị gián đoạn, Cố Quyết hoàn hồn nhìn về phía cô: “Ừm, làm sao vậy?”
Nguyễn An An hoài nghi nói: “Anh nói thật đi, em thật sự là mối tình đầu của anh sao?”
“Thật sự.” Cố Quyết không chút do dự đáp “Lúc trước anh nói đây là lần đầu tiên anh theo đuổi một người là sự thật, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương cũng là sự thật.”
“......”
Cố Quyết lại nói: “Nụ hôn đầu tiên anh giữ gìn hơn hai mươi năm, hai phút trước mới dâng hiến cho em đó.”
“.........”
Nguyễn An An đối diện với anh, cô nhìn thấy hình ảnh của mình được phản chiếu trong ánh mắt anh. Gương mặt nghiêm túc, lời nói dứt khoát, biểu cảm cũng không giống như đang nói giỡn.
Cô nguyện ý tin tưởng Cố Quyết không nói dối, nhưng chuyện này con mẹ nó một chút cũng không khoa học......
Thật sự có người không cần thầy dạy cũng tự hiểu tới mức này??
Trong lòng vừa mới suy nghĩ như vậy, mà người trước mặt còn chưa đứng đắn được quá hai giây.
“Em xem ......” Cố Quyết lại biến trở về bộ dáng lười nhác, kéo dài âm điệu: “Mối tình đầu của anh là em, nụ hôn đầu tiên của anh cũng là em, nếu không có gì ngoài ý muốn...... tương lai”, anh kề sát vào bên tai Nguyễn An An “Lần đầu tiên......”
Một sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Nguyễn An An bị anh nhẹ nhàng kϊƈɦ thích, giống như là một chiếc còi báo động, nó điên cuồng nhắc nhở cô người trước mặt lại bắt đầu lảm nhảm.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng giơ tay bịt kín miệng Cố Quyết, phát ra một tiếng “Bộp” rất nhẹ.
Xúc cảm trong lòng bàn tay rất mềm mại, còn có chút ướt át.
Nguyễn An An chỉ cần tưởng tượng đến lời nói dang dở lúc vừa rồi của anh...... Mặt cô liền muốn nổ tung.
“Đừng nói nữa.” Cô khẽ cắn môi, trừng mắt với tên đầu sỏ gây tội: “Anh...... Anh im miệng.”
“......”
Cố Quyết bị Nguyễn An An dùng tay gắt gao che miệng, muốn nói cũng nói không nổi, vì thế anh vô tội mà chớp chớp mắt.
Trong lòng lại có chút buồn cười.
Chậc. Tuy rằng bị cô ngăn cản chưa nói hết, nhưng......
Xem ra cô vẫn đoán được.
Hành động rà soát, tua ngược lại quá trình luyện tập của nhóm ánh sáng từ thị trấn nhỏ mọi người theo dõi, dần dần các nhóm khác cũng muốn dốc lòng học tập học thần loại hình thức này, vì thế mỗi khi kết thúc buổi học số người ở lại phòng máy tính càng ngày càng tăng thêm.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, trừ bỏ thầy Cố là mang vẻ mặt lãnh đạm ngồi phân tích số liệu.
Nếu đã có nhiều bóng đèn như vậy, mấy người Thu Nghiên không còn sợ quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa, vì thế bọn họ cũng ở lại một cách quang minh chính đại. Cho dù không giúp được gì, nhưng ngồi nhìn đại thần tìm lỗ hổng cũng rất thú vị.
Nhìn mấy nhóm năm người khác phải suy nghĩ nhiều tới mức hói đầu, Thu Nghiên cảm khái lần thứ 1 vạn rằng cô quá sáng suốt khi đã chủ động xuất kϊƈɦ mời Nguyễn An An về nhóm của mình.
Thu Nghiên vội vàng đăng bài lên diễn đàn.
Dạo gần đây cô đăng một số bài viết đều tập trung chủ yếu về cặp đôi trước mặt này, vừa nhìn vợ chồng nhà xương sụn vừa gõ chữ: 【 a a a a a a thật sự quá hâm mộ các thành viên cùng nhóm với vợ chồng xương sụn, có lẽ bọn họ chỉ cần nằm chờ là có thể tiến vào top một trăm cả nước! Hơn nữa mỗi ngày đều được ngắm nhìn nhan sắc tuyệt đẹp kia! Mỗi ngày đều là những người đầu tiên ăn đường! Tôi ghen tị tới mức muốn nổ tung!!! 】
Liên Hạo ngồi nhìn toàn bộ quá trình, cậu ta nhìn người bên cạnh, khóe miệng giật giật: “...... Cậu không cần mặt mũi nữa à?”
Thu Nghiên cười tủm tỉm không để ý đến cậu ta, tiếp tục lướt diễn đàn.
Bên kia Trần Tống đang đánh nhau với địa chủ, cậu ta bớt thời giờ nhìn thoáng qua Cố Quyết và Nguyễn An An, lại nhịn không dùng cánh tay huých Thu Nghiên một cái: “Này, cậu nói thật đi, rốt cuộc vì sao cậu lại muốn cùng nhóm với Nguyễn An An? Cậu biết lai lịch của cậu ấy? Còn có Cố Thần???”
Thu Nghiên nhanh chóng lắc đầu.
Liên Hạo cũng mang vẻ mặt không tin: “Đúng vậy, tôi đã định hỏi cậu từ lâu, rốt cuộc làm sao mà cậu biết được hai vị thần tiên này? Chuyện này không có khả năng là trùng hợp chứ?”
Thu Nghiên: “......”
Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy!
Mẹ nó, không phải tôi cũng chỉ tới cắn đường sao? Ai biết được lại trúng giải thưởng lớn như thế?!
Thu Nghiên điên cuồng lắc đầu: “...... Tôi thật sự không biết! Nếu tôi biết thì tại sao tôi phải nói dối các cậu!!”
Hai người cảm thấy Thu Nghiên nói cũng đúng, khi còn nhỏ ngay cả ʍôиɠ bọn họ cũng từng nhìn của nhau, chuyện tốt bực này có gì phải che che dấu dấu.
“Bỏ đi, Lý lão đầu đã từng nói, nếu hai người này không lọt được vào top một trăm, ông ấy sẽ ăn chay một năm.” Liên Hạo vỗ vỗ bả vai Thu Nghiên “Khả năng trong tương lai cậu sẽ phải thay đổi nghề nghiệp.”
Nằm trong top 100 cuộc thi đánh cờ ly trêи toàn quốc có nghĩa là gì? Một con kiến sống tại rừng rậm tùy tiện đi tiểu lại phát triển thành rừng mưa nhiệt đới.
Thu Nghiên cười hai tiếng, xoay người ghé vào vách ngăn giữa các máy tính, hai vị đại thần đang thảo luận nhất trí dừng động tác ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hai người dường như luôn cố ý ăn vận, một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, tuy rằng kiểu dáng khác nhau, nhưng vẫn mang lại cảm giác trang phục tình nhân.
Thu Nghiên theo thói quen tán thưởng một câu tướng phu thê ở trong lòng, rồi sau đó mới nói chính sự: “Cái kia, cán bộ thể thao nhờ tôi hỏi các cậu, cuối tuần này tổ chức liên hoan, hai người các cậu có tới không?”
Cán bộ thể thao là người bị hại trong sự kiện băng cá nhân lần trước.
Lúc ấy cán bộ thể thao quá ngây thơ, nhìn thấy Cố Thần bị phá tướng, không riêng ngày đầu tiên mở lời thăm hỏi, hơn nữa sau khi Cố Quyết thay đổi băng cá nhân cũng đuổi theo quan tâm không ít, thẳng đến khi nhìn thấy tất cả những nữ sinh trong lớp đều bàn tán chủ đề——[ Hôm nay ai là người bị Cố Thần khoe ân ái? Cán bộ thể thao, mẹ kiếp, sao lại là cán bộ thể thao, cậu ta trúng đạn ba ngày liên tục sao? Có chuyện gì với cậu ta vậy? ]
Lúc này cậu ta mới phản ứng lại những lời đó của Cố Quyết là có ý tứ gì, thì ra chỉ là một tuồng kịch.
Bản thân cán bộ thể thao cho biết, hiện tại đối với Cố Quyết cậu ta bị PTSD (rối loạn căng thẳng hậu chấn thương) rất nghiêm trọng, vì thế nhờ Thu Nghiên truyền đạt lại chuyện này.
Không đợi hai người trả lời, Thu Nghiên lại nói: “Kỳ thật chính là buổi tụ tập sau kỳ đại hội thể thao, vẫn luôn kéo dài tới hiện tại là bởi vì tiền thưởng dành cho lớp dành chiến thắng mới chỉ được phát xuống trong mấy ngày gần đây. Mọi người đều cảm thấy Cố Thần là đại công thần có đóng góp lớn nhất trong phần thưởng này, cho nên bảo tôi nhất định phải mời được hai người đi cùng!”
Cố Quyết cười nói: “Tôi nghe lời bạn gái tôi.”
Thu Nghiên: “......” Lại là đường!
“Tôi thì không thành vấn đề,” Nguyễn An An quay đầu nhìn Cố Quyết, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nhưng mà cuối tuần anh không phải đi dạy thêm sao?”
“Thỉnh thoảng nghỉ 1 buổi cũng không sao……” Có vẻ như tâm tình của Cố Quyết đang rất tốt, cánh tay anh đặt trêи lưng ghế dựa của Nguyễn An An, lười biếng nói “So với việc dạy thêm, anh tương đối thích tham dự hoạt động tập thể cùng bạn gái mình hơn.”
Thu Nghiên: “……” Ô ô ô Cố Thần lúc nào cũng phát đường!
Nguyễn An An nghe vậy liền nheo mắt.
Thích tham dự hoạt động tập thể không phải dấu hiệu tốt…… Tuy rằng người này tương đối khó phòng bị, nhưng tóm lại, lần này ngàn vạn lần không thể khiến mặt anh bị thương nữa.
Cuối cùng buổi tụ tập được ấn định vào chiều chủ nhật, lịch trình do Thu Nghiên thay mặt chuyển phát lại đây. Rất đơn giản, đi KTV ca hát, sau đó đến nhà hàng đã được đặt trước để ăn cơm.
Nguyễn An An thấy thời gian không bị trùng, giữa trưa chủ nhật cô hẹn Khương Di và Ân Viện ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay Nguyễn An An không mặc đẹp như mọi khi, cô vẫn ăn mặc trang điểm như một sinh viên giản dị. Khương Di một thân lóe sáng toàn hàng hiệu, mà Ân Viện…… Ngày thường luôn trang điểm xuất chúng nhất trong mấy người, thế nhưng hôm nay lại để mặt mộc mặc quần áo thể thao tới nơi này.
Khương Di kinh ngạc muốn rớt cằm: “Không phải chứ, có chuyện gì với cậu vậy, thất tình sao?”
Nguyễn An An cũng tỏ vẻ an ủi: “Đúng vậy kỹ sư máy tính, dạo gần đây hình như cậu rất bận nha? Tớ muốn hẹn cũng hẹn không được, thật vất vả mới hẹn ra được lại đầy mặt u sầu?”
“Nói đến chuyện này, nhân lúc còn sớm cậu ngậm miệng cho tớ.” Ân Viện ngồi xuống, cô gần như phát điên “Gần đây giáo sư hướng dẫn giao cho tớ một hệ thống, mỗi ngày đầu tớ đều muốn nổ tung……chỉ cần nghĩ tới thôi cũng tức giận, mỗi lần lập trình tớ đều phải mắng cậu mới có thể tiếp tục hoàn thành!”
Nguyễn An An: “……”
Nói đến chuyện này cô không có cách nào phản bác, bởi vì cô thật sự không có đường chối cãi.
Lúc trước thời điểm học cấp 3, Nguyễn An An và Ân Viện học lý, Khương Di học văn. Thi đại học xong, Nguyễn An An báo danh vào khoa máy tính Đại Học C, sau đó bất ngờ kéo Ân Viện đăng ký cùng.
Vốn dĩ Ân Viện còn đang do dự, rốt cuộc cô từng nghe nói những người học máy tính bất luận là nam hay nữ đều sẽ bị hói đầu, kết quả Nguyễn An An vỗ ngực cam đoan: Chị em tốt, nếu tớ có thể phụ đạo để cậu thi đại học được 609 điểm, thì tớ cũng có thể dẫn cậu hiên ngang đi hết mấy năm học ở Đại Học C.
Ân Viện nghe vây cảm thấy có lý, đầu óc nóng lên lập tức báo danh theo Nguyễn An An.
Sau đó nữa……
Tôn đại thần Nguyễn An An bỏ trốn sang Harvard, để lại một mình Ân Viện học hành vật vã tới mức hói đầu.
Tính tình Ân Viện hung bạo, mỗi lần tới các kỳ thi lớn nhỏ Ân Viện đều tag cô vào trong nhóm chat để nhắc lại hồi ức lời thề năm đó, hơn nữa còn gửi thêm các gói biểu tình thăm hỏi cô một lượt.
“Khoa máy tính quả thực không phải ngành học lý tưởng?” Ân Viện: “Nếu không phải vì chuyên ngành này, một năm bốn mùa vội hơn chó, bởi vậy bốn năm rồi tớ vẫn chưa thoát kiếp cô đơn!”
Nguyễn An An sợ nhất là Ân Viện tính toán nợ cũ, nên chỉ dám vừa dỗ ngọt vừa dỗ dành vừa châm