Bổn Bổn ngồi trêи thảm ôm cá lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng còn phát ra một chút động tĩnh rầm rì, ngược lại là hai người sống trêи sô pha, mặt đối mặt nhưng lại không nói một lời.
Cố Quyết thật sự không biết nên nói gì.
Nghe xong lời nói của bạn gái.
Cố Quyết cảm thấy hiện tại đại não của mình không có khả năng tự vấn nữa..
Những thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh có vẻ như lại muốn đổi mới.
Rốt cuộc hôm nay là ngày thần tiên gì vậy ?
Cho dù không phải ngày thần tiên gì thì anh cũng đơn phương quyết định, từ nay về sau ngày này mỗi tháng chính là ngày may mắn của anh.
Kỳ thật tính cách Nguyễn An An rất thú vị.
Cô là kiểu người nhìn thì có vẻ vô cùng lớn mật, mỗi khi nhìn thấy thích những người hoặc vật mình thích sẽ rất dễ dàng xúc động, không quan tâm tới mọi thứ xung quanh mà tiến về phía trước.
Trêи thực tế, cô sẽ thực hiện bước đầu tiên bằng sự nhiệt huyết cháy bỏng, nhưng những bước đi kế tiếp cô sẽ trở nên cực kỳ cẩn thận, những thứ khiến cô bận tâm hoặc sợ hãi sẽ nhiều lên, thậm chí không biết vì sao cô bắt đầu có dấu hiệu thu mình lại.
Ví dụ như trong chuyện trêu chọc anh.
Cố Quyết còn nhớ rõ, đoạn thời gian trước khi anh quyết định tỏ tình, mỗi lần hai người ở cạnh nhau, rõ ràng ánh mắt cô nhìn anh vô cùng đúng chỗ, nhưng mỗi lần tới thời điểm mấu chốt, anh có trực giác, nếu anh không làm chút gì đó, cô nhất định sẽ luống cuống tay chân.
Không biết tính cách đặc thù này có liên quan tới hoàn cảnh gia đình cô hay không, nhưng……
Anh cũng không để bụng.
Cô thật cẩn thận thăm dò từng bước tiến về phía trước, thử tới gần anh, so sánh với bộ dáng khi tiếp xúc với đối phương của hai người, có đối lập có tương phản, ở trong mắt anh cô quả thực đáng yêu không chịu được.
Hơn nữa càng như vậy, càng có vẻ trân quý.
Cô dũng cảm đặt chân cho bước đi đầu tiên như vậy là đủ rồi, bởi vì con đường còn lại hoàn toàn có thể giao cho anh.
Cố Quyết nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng, Nguyễn An An nhịn không được lại bắt đầu mặt đỏ tai hồng. Thời điểm cô đang chuẩn bị duỗi tay che đôi mắt của người này thì bất chợt bị anh ôm lấy.
Vốn dĩ khoảng cách giữa hai người rất gần, anh chỉ cần hơi thu cánh tay lại một chút là có thể ôm trọn người trước mặt.
Anh ôm chặt cô, nhưng lại không làm đau cô.
Cố Quyết có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đang định nói ra, rồi lại nghĩ đến……
Những lời bày tỏ anh luôn treo bên miệng mỗi ngày, cô cũng nghe mỗi ngày.
Hiện tại nói ra chẳng phải là quá mức tuỳ tiện hay sao?
Đây là lần đầu tiên Cố Quyết cảm thấy ngày thường lời nói của mình cợt nhả biết bao nhiêu, đến thời khắc mấu chốt sẽ có chút xấu hổ.
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, anh suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói nhỏ bên tai cô: “Tóm lại, anh sẽ chăm chỉ học nấu ăn.”
“……”
Giọng nói của anh có chút kỳ quái, nhưng tổng thể vẫn được xem là bình thường, dễ nghe, trầm thấp có từ tính.
Nguyễn An An ôm lấy anh “Ừm” một tiếng.
“Anh……” anh dừng một chút “Nói được thì làm được.”
“……”
Nguyễn An An không tiếng động cười một cái, gật đầu: “Ừm.”
Hai người cứ ôm nhau như vậy trong vòng nửa phút.
Trong lúc lơ đãng dư quang từ đuôi mắt Nguyễn An An quét đến đồng hồ treo tường, cô lập tức lấy lại tinh thần “…… này!”
“Đến thời gian thầy Cố đi dạy học rồi!” Cô dùng sức đẩy bờ vai anh “Anh xem, thật sự đến giờ rồi! Anh chưa bao giờ đến trễ, mau mau mau, vẫn còn thời gian đuổi kịp tàu điện ngầm ……”
“……”
Cố Quyết thật sự không muốn đi.
Nhưng ngại việc bác bỏ lòng nhiệt tình yêu thương công việc, nếu không sợ rằng cô sẽ không còn muốn gả cho anh nữa.
Anh bất đắc dĩ đứng dậy, buông tay.
Nguyễn An An ngửa đầu hỏi “Tuy nhiên, vì sao hôm nay anh đột nhiên hỏi em chuyện gả hay không gả gì đó…… lúc đầu khiến em sợ muốn nhảy dựng.”
“Ừm, không có gì.” Cố Quyết tùy ý nói “Anh nghĩ đến buổi lễ thành hôn của chúng ta trong trò chơi, tự nhiên bắt đầu muốn hiện thực……”
Anh ngừng ở đoạn này, chưa nói hết lời.
“Anh phải đi rồi.” Cố Quyết cúi người, động tác nhanh chóng hôn một cái lên mặt cô, rồi sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Nguyễn An An chọc chọc ʍôиɠ Bổn Bổn “Bổn Bổn, ba phải đi làm rồi, mau nói hẹn gặp lại với ba đi.”
Đây là tiết mục phụ tử tình thâm gia đình hài hòa mỗi ngày đều phải trình diễn, người đàn ông trong nhà đi làm sẽ được vợ và con trai nói lời tạm biệt.
Bổn Bổn rất thông minh, Nguyễn An An hỏi như vậy, ngày thường nó sẽ lập tức ngoan ngoãn “Meo” một tiếng.
Nhưng hôm nay, tất cả gương mặt của nó đều chôn trêи bụng con cá mè hoa, lăn qua lăn lại, chơi đến vô cùng vui vẻ: “……”
Hình như đây là lần đầu tiên Cố Quyết bị làm lơ.
Nguyễn An An thật sự không nhịn xuống được mà bật cười thành tiếng.
Cố Quyết vừa thở dài vừa mặc áo khoác, đổi giày ra cửa.
Người ba thân thiết bại bởi một con cá thế thân là đủ rồi.
10 giờ rưỡi tối.
Bình thường vào thời gian này Nguyễn An An đã tắm rửa sấy tóc xong, dựa lưng vào đầu giường cùng chơi game với Cố Quyết.
Chỉ là hôm nay…… Nội dung trò chơi có sự khác biệt.
Màn hình nổi bật bởi màu sắc rực rỡ, cảnh tượng tổ chức hôn lễ thuần cổ đại giữa【 Tôi yêu mềm mại 】 và 【 Tôi yêu thầm thì 】 . Tuy rằng trêи người hai nhân vật mặc bộ hỉ phục màu đỏ rất bình thường do hệ thống cung cấp, nhưng nếu không so sánh với những bộ hỉ phục được đổi bằng nhân dân tệ, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì hai nhân vật cũng khá đẹp. “Lúc trước anh nhờ Thu Nghiên hỗ trợ công tác tuyên truyền, không biết cậu ta tuyên truyền thế nào……” Cố Quyết click mở xem tình hình cụ thể “Người tới nhiều ——” anh bất chợt dừng lại.
Rồi sau đó kinh ngạc nói “Full phòng?”
Nguyễn An An không chú ý tới lời nói của anh.
Cô đang mở từng phong bì đỏ được hệ thống gửi tới, tất cả đều là tiền mừng của khách nhân tới tham dự hôn lễ. Tiền mừng không thể cự tuyệt, bởi vì những người tới tham dự hôn lễ đều được mời tới, muốn mừng bao nhiêu là do bản thân họ.
Trước mắt cô mới mở được hai mươi phong bì, món quà Nguyễn An An nhận được nhiều nhất chính là 8.8 hoặc 6.6 thỏi vàng, mỗi thỏi vàng tương ứng với một RMB, chỉ với từng này cũng đủ để mọi người kinh ngạc.
“Trời ạ…… Thu Nghiên đi chỗ nào tuyên truyền vậy?” Nguyễn An An vô cùng kinh