Lâm Tùng Bách chưa bao giờ hy vọng Nguyễn An An tiếp tục yêu đương cùng người bạn trai đang học đại học kia của cô.
Nguyễn An An cho tới nay luôn là người rất nghe lời, ép xuất ngoại du học sẽ xuất ngoại du học, buộc làm quản lý công ty cũng vô cùng chịu thương chịu khó, duy chỉ có chuyện này là cô không chịu nghe lời, rất ngoan cố.
Nhìn cô cháu gái nhỏ mỗi ngày đều mang bộ dáng nếu không phải thằng nhóc kia thì không gả, ông cũng nghĩ tới việc thối lui một bước, trước tiên cho bạn trai cô một cơ hội, tiến vào Lâm thị nhìn xem tương lai phát triển như thế nào.
Nhưng đương nhiên Lâm Tùng Bách vẫn hy vọng cô có thể gả cho công tử thế gia.
Ông không thể bảo vệ cô cả đời, nếu Lâm gia có chuyện gì đó ngoài ý muốn, ít nhất cô còn có nhà chồng để dựa vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố gia quả thực là lựa chọn hàng đầu.
Cho nên trong lúc nhất thời, ông cũng khó có thể chải vuốt rõ ràng cảm xúc của mình, đến tột cùng là tức giận nhiều, hay là vui vẻ nhiều hơn.
Lâm Tùng Bách không nghĩ tới trong cùng một khoảnh khắc mình lại cùng lúc trải qua cả vui và buồn, tuy là người có kinh nghiệm phong phú như ông cũng phải mất khá lâu mới hòa hoãn lại được.
Vài phút ngắn ngủn, tổng cộng có ba quả bom nổ trên đầu.
Đầu tiên là câu nói của Nguyễn An An “Ông ngoại, con kết hôn rồi” ——Bang!
“Đối tượng là Cố Quyết” —— Bùm!
“Đã một năm” —— Rầm!
……
Quả thực là pháo cối liên hoàn, hết quả này tới quả khác.
Náo động ồn ào bên ngoài bị ngăn cách, trong phòng lâm vào một trận xấu hổ yên lặng.
Kỳ thật Lâm Tùng Bách có một bụng lời muốn nói, một bụng lời giáo huấn muốn mắng, mở đầu từ “Con, nha đầu chết tiệt kia”, ông có thể mắng suốt mấy giờ không ngừng nghỉ.
Nhưng đúng như dự đoán của Nguyễn An An.
Trường hợp giống như đêm nay vậy, không phải thời điểm khai nổ.
Cuối cùng Lâm Tùng Bách nhìn lướt qua đôi vợ chồng trước mặt ngoài mặt thì có vẻ nơm nớp lo sợ kỳ thật bên trong lại không có gì phải sợ hãi. Ông mặt không biểu tình ném xuống một câu “Chờ lát nữa kết thúc sẽ nói chuyện” sau đó liền chắp tay sau lưng, dẫn đầu rời khỏi nơi này.
Vừa rồi ly rượu vang đỏ bị Lâm Tùng Bách vứt ngổn ngang trên mặt đất, Nguyễn An An gọi phục vụ tiến vào thu dọn đống lộn xộn kia rồi đi cùng Cố Quyết ra khỏi ghế lô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cố tình thả chậm bước chân, giơ tay đặt bên môi: “Em cảm thấy ông ngoại đang nghẹn lại” Nguyễn An An nhỏ giọng nói “Anh xem ông tức giận tới mức gân xanh hằn lên rồi, quả thực……”
Nguyễn An An đang nói chuyện với Cố Quyết về lão gia, đột nhiên bị Lâm Tùng Bách quay đầu lại đúng lúc bắt được.
“Nói cái gì đấy! Đi nhanh lên!” Lâm Tùng Bách trừng lớn đôi mắt, nói với cô “Đêm nay con phải đi theo ông gặp khách, không được chạy lung tung, chỗ nào cũng không thể đi!”
“……”
Rốt cuộc không biết hiện tại trong lòng ông ngoại cô đang nghĩ gì, Cố Quyết cảm thấy đây là lúc biểu hiện của mình. Anh khẽ cúi đầu xuống, nhắc nhở cô một cách đầy ẩn ý: “Ông đang nổi nóng, trước mắt em cứ đi theo ông đi, sau này cuộc sống chúng ta sẽ tốt hơn một chút.”
Rồi sau đó anh lễ phép gật đầu về phía Lâm Tùng Bách, trong chỗ tối nhéo nhéo lòng bàn tay cô, sau đó nhanh chóng bứt ra rời khỏi nơi đây.
Lâm Tùng Bách thấy thế, sắc mặt ông hòa hoãn hơn một chút.
Trong lòng Nguyễn An An cũng biết rõ ràng đâu mới là giải pháp tốt nhất.
Tuy rằng cô luôn chán ghét việc xã giao, nhưng cô vẫn không tình nguyện mà đi tới bên người Lâm Tùng Bách.
Nhưng mà, trong nháy mắt Lâm Tùng Bách quay đầu lại, cô nhạy bén bắt giữ được một chút ý cười chưa kịp thu hồi bên môi ông.
“……”
Ông cụ này thế mà lại còn cười trộm!!!
Sau khi bắt đầu tiệc tối, mọi người kết bạn đi lại.
Bữa tiệc có quy mô lớn như hôm nay rất hiếm gặp, một năm cũng chỉ có một hai lần mà thôi, người có thể tham dự đương nhiên sẽ không để thời gian bị lãng phí, người người vội vàng xã giao, nam nữ trẻ tuổi hợp nhân duyên vội vàng làm quen với nhau.
Sảnh tổ chức tiệc tại khách sạn Li Giang vô cùng rộng lớn, Cố Quyết chưa bao giờ xuất hiện trong các bữa tiệc tối tại Thanh Thành, tự nhiên cũng không quen thuộc với nơi này.
Anh xoay qua xoay lại rất lâu, cự tuyệt mấy vòng người đến gần, cuối cùng mới tìm được hai người Tiết Chiêu và Chu Thần Sơ ở một góc tối.
Hôm nay ba thiếu một, Kỷ Khiêm đi công tác, cho nên người đại diện cho Kỷ gia tới đây là một người khác.
Cố Quyết vừa mới đi đến trước mặt hai người, bước chân anh hơi dừng lại, sửng sốt một chút.
Tiết Chiêu……
Tiết Chiêu đang dựa vào cây hoa mộc lan bên cạnh, nhắm hai mắt miệng lẩm bẩm, Chu Thần Sơ ngồi cúi đầu chơi di động, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt tràn ngập sự ghét bỏ.
…… đứa con trai không nên thân này, uống rượu vang đỏ cũng có thể say.
“Con trai, sao lại mơ mơ màng màng ở chỗ này?” Cố Quyết đi qua, nâng chân dài lên đá vào chân ghế của cậu “Có tâm sự gì có thể nói cùng ba?”
“Ha hả” Chu Thần Sơ cười lạnh, “Tâm sự? Một chút tâm sự của cậu ta cậu còn không biết?”
Cố Quyết: “Hử?”
Chu Thần Sơ: “Cậu ta vừa nhìn thấy Ân Viện.”
“……”
Trách không được.
Thì ra là gặp được bạch nguyệt quang. (ánh trăng sáng)
Nói một cách thông thường, cụm từ bạch nguyệt quang đều dùng để chỉ người đã qua đời, đã gả chồng, hoặc rất khó để nhìn thấy người mình đã từng yêu.
Nhưng Tiết Chiêu không phải, tình huống của cậu ta khá thê thảm.
Bạch nguyệt quang của cậu ta do chính miệng cậu ta cự tuyệt, không chỉ tự mình cự tuyệt, mà hiện tại còn đang sống chung trong một thành phố, mỗi lần có yến tiệc đều ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy……
Thấy một lần, say một lần.
Tiết Chiêu mê mê hoặc hoặc phân biệt hình dáng cao gầy trước mắt, sau một lúc lâu cậu ta “A” một tiếng: “Ai đây? Cố cẩu à? Đêm nay cậu cũng tham dự sao?”
“……” Cố Quyết không nói chuyện.
“Mẹ kiếp” Ánh mắt Tiết Chiêu mông lung, bực bội kéo đầu tóc mình “Cố cẩu…… cậu nói xem, tại sao bây giờ Ân Viện lại xinh đẹp như vậy?”
“……” Cố Quyết đúng là bội phục “Mẹ nó, cậu đã nhớ thương nhiều năm như vậy thì tự mình đi nói với người ta, gào khóc ở chỗ này có tác dụng quái gì, ai thèm quản cậu?”
“Nói cũng vô dụng, cậu không hiểu.” Tiết Chiêu nói “Lúc ấy tôi quá ngu ngốc…… Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã, con người cô ấy, tôi hiểu.” Tiết Chiêu đột nhiên nghiêm túc, gằn từng chữ một nói, “Ân Viện, tuyệt đối, sẽ không coi trọng cùng 1 người tới hai lần.”
Cậu ta nấc rượu cách một tiếng, tiếp tục cường điệu “Tuyệt đối.”
“……” Cố Quyết không muốn làm người anh tri kỷ của cậu ta, tuy nhiên chỉ số thông minh của Tiết Chiêu có chút vấn đề…… Anh nhíu mày “Lúc trước không phải cậu nói với bọn tôi, cậu nghiêm túc với người trên mạng kia sao? Nếu đã nghiêm túc, thì an phận yêu đương qua mạng đi .”
“Cậu nói người kia……” Tiết Chiêu vừa uống say liền thích động lên đầu tóc, cậu ta gãi đầu “Lúc đầu tôi thấy tên nhân vật của cô ấy là Ân Ân Viện Viện…… Sau này phát hiện, cách cô ấy nói chuyện đúng là rất giống Ân Viện, cho nên mới kết hôn trong trò chơi, có thể các cậu cảm thấy có chút khoa trương…… Haiz, cậu nói xem có phải tôi quá cặn bã hay không ?”
Cố Quyết không nói gì.
Tiết Chiêu lại nói: “Nhưng hai người bọn tôi đã thương lượng xong sẽ giải quyết mọi chuyện trong trò chơi, không được liên lụy ra ngoài đời thực, đối với cô ấy tôi vẫn luôn hữu cầu tất ứng, không dẫm liền một lúc mấy cái thuyền, cũng không tính là quá tra đi……”
“……”
“Tại sao, chẳng lẽ không có khả năng thì không được tìm thế thân hả? A?? Mẹ nó tôi thì dễ dàng chắc……”
“……”
Hiện tại trên mặt Tiết Chiêu có khắc một con dấu: 【 Bùn loãng không thể trát tường 】.
Hạ kết luận, Cố Quyết xoay người đi đến bên người Chu Thần Sơ.
Chu Thần Sơ khóa màn hình di động, đứng dậy chạm ly cùng anh “Cô gái trẻ đêm nay chính là giám đốc mới nhậm chức của Lâm thị.” Anh híp mắt “Tôi nghe nói gần đây cậu tham dự vào dự án hợp tác với Lâm thị, tin tức nhanh nhạy hơn người thường?”
“Không biết.”
“À, cho nên trước nay cậu chưa từng gặp cô ấy ?” Chu Thần Sơ “chậc” một tiếng, “Tôi còn tưởng rằng người cậu hợp tác chính là cô ấy……”
Cố Quyết gật đầu: “Tôi thật sự