Nghỉ ngơi giữa giờ kết thúc, Tô Dương ngồi lại vị trí cũ, Lục Duật Thành ngồi chung với An Ninh, An Ninh hận không thể dán cả người lên Lục Duật Thành, tựa như đang khoe khoang, lại như đang tuyên cáo chủ quyền.
Tô Dương chẳng thèm nhìn, chỉ xem hình ảnh trong ống kính trước mặt Chu Đạo.
Bảng ra hiệu còn chưa hạ xuống, trợ lý của Chu Đạo vội vã đi tới, "Đạo diễn Chu, là điện thoại của tổng giám đốc Quý."
Quý Tổng chính là giám đốc điều hành của một tập đoàn tài chính trong nước, trước đó, Chu Đạo thông qua các loại quan hệ để tìm được anh ta, hy vọng diễn viên không chuyên như anh ta có thể đóng vai kẻ săn mồi tài chính trong phim.
Đây không phải là nhân vật chính của bộ phim, nhưng vai diễn có phần quan trọng.
Trong mấy trăm diễn viên tới thử kính, không ai có thể diễn ra khí tràng cùng khí phách của một kẻ săn mồi tài chính.
Vai diễn này có ba lần đối đầu ngang tài ngang sức với nhân vật nam chính mà Cố Hằng diễn, mỗi lần đều là bước ngoặt của bộ phim.
Bởi vì còn chưa chọn được người thích hợp, Chu Đạo chỉ có thể tìm người của giới tài chính tới làm diễn viên phụ.
Trong giới tài chính, người có sức ảnh hưởng, lại có khí tràng cùng giá trị khuôn mặt cao, cũng chỉ có vị Quý Tổng này, đương nhiên còn có một người khác tên là Tưởng Bách Xuyên.
Nhưng Tưởng Bách Xuyên đã thẳng thắn cự tuyệt, anh ta chỉ có thể tìm Quý Tổng, Quý Tổng lại đáp ứng rất sảng khoái.
Không biết lần gọi điện thoại này có phải là để thương lượng chi tiết quay phim hay không.
"Chào tổng giám đốc Quý!"
Sau khi hai người hàn huyên, Quý Tổng đi thẳng vào vấn đề, nói vừa nhận thông báo, một tuần sau thủ tướng có chuyến thăm tại một đất nước nào đó, là một trong những đại biểu của đoàn thương nghiệp, anh ta cũng phải ra nước ngoài, thời gian xuất ngoại lại trùng lặp với thời gian quay phim.
Chu Đạo mất mát một trận, lại ôm một phần vạn hy vọng, "Vậy thì tôi quay phần diễn của ngài trước nhé?" Đã dự kiến là cuối tuần này, toàn bộ phần quay chụp tại nước ngoài sẽ được hoàn thành.
Quý Tổng: "Thật sự xin lỗi, sau hôm nay tôi phải lập tức đi ngay. Phòng ban có cuộc họp, tuần này đều phải ở bên kia, cuối tuần sẽ ra nước ngoài."
Quý Tổng biểu đạt sự áy náy nhiều lần.
Chu Đạo cũng hiểu, Quý Tổng không thể tự quyết định một chuyện lớn như vậy, hai người trò chuyện thêm vài phút đồng hồ rồi mới kết thúc cuộc gọi.
"Làm sao thế?" Lục Duật Thành hỏi Chu Đạo.
Chu Đạo nói khái quát về sự việc, hỏi Lục Duật Thành: "Cho dù Quý Tổng có dành thời gian ra, cũng đã là ba tuần sau, nhưng cũng chẳng đảm bảo anh ta sẽ không có những kế hoạch khác."
Lục Duật Thành đăm chiêu, một lát sau nói rằng: "Nếu thật sự không được thì dùng diễn viên đi."
Chu Đạo thở dài: "Không quay được hiệu quả rung động như đã dự đoán."
Lúc này, Tô Nịnh Nịnh đi tới, mắt nhìn Tô Dương, hiến kế thay Chu Đạo: "Tìm Tưởng Bách Xuyên ấy, Tưởng Bách Xuyên đẹp trai hơn Quý Tổng nhiều."
Chu Đạo: "Người ta cũng phải nguyện ý mới được!"
Tô Dương giả vờ câm điếc, vẫn cúi đầu nhìn di động.
Tầm mắt của Lục Duật Thành không chịu khống chế, nhìn về phía Tô Dương, anh biết cô sẽ không giúp mình.
Kỳ thực chỉ cần một câu của cô, không có khả năng Tưởng Bách Xuyên không đến, nhưng anh biết, cô sẽ không làm vậy.
Một bộ phim mà thôi, kiếm được tiền hay không cũng chẳng đáng kể, Tưởng Bách Xuyên có tới hay không, anh ta cũng chẳng quan tâm, cái anh muốn chỉ là thái độ của cô.
Dường như chỉ cần cô để Tưởng Bách Xuyên tới diễn, có thể chứng minh cô vẫn còn thích anh.
Lục Duật Thành nghĩ đến đây, cũng không nhịn được xót xa mà cười tự giễu.
Anh còn hy vọng xa vời gì chứ.
Anh đã từng chắc chắn rằng, trên đời này, không ai có thể thay thế vị trí của anh trong lòng cô, cho dù là Cố Hằng cũng không thể.
Anh cũng đã từng tưởng tưởng qua, cho dù cô không thuộc về anh, cũng sẽ không thuộc về Cố Hằng.
Anh cùng Cố Hằng có thể tranh giành cô tới khi trời đất tan hoang.
Mà ba người bọn họ, cô không gả, bọn họ cũng không cưới, cứ sống độc thân cho đến hết đời cũng không phải không có khả năng, cô vừa bướng bỉnh vừa xấu tính như vậy, ai sẽ nguyện ý nhẫn nhịn cô cả đời?
Ngoại trừ anh và Cố Hằng.
Thẳng tới khi Tưởng Bách Xuyên xuất hiện.
Sau đó, mọi thứ đều thay đổi.
Anh, cô, cùng Cố Hằng.
Ba người bọn họ đều thay đổi.
Cô gái mà anh và Cố Hằng móc tim móc phổi, nuông chiều sủng ái, có một ngày, cô đột nhiên trưởng thành, đi theo người đàn ông khác.
Ai có thể chịu đựng được loại mất mát này cơ chứ, cái loại mất mát khiến cho người ta đau tới tận tim.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, ba người bọn họ tựa như người dưng nước lã.
Tình cảm nhiều năm như vậy liền giống như mây bay, nói tan liền tan.
Giữa bọn họ, là bao nhiêu năm tháng làm bạn, là vui cười, nước mắt, là tranh chấp, là những trò đùa dai, khi đời người đã không có khả năng phục chế lại tuổi thanh xuân một lần nữa, cô nói, không cần là không cần.
Cảm giác có ánh mắt nóng rực đâm về phía mình, Tô Dương vô thức quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong sự lạnh lùng còn mang theo chút chất vấn.
Lúc này, cô không sợ hãi, cũng chẳng tránh né, lườm anh một cái, lại vênh váo thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem di động.
Lục Duật Thành: "..."
Bạn nhìn đi, cô vĩnh viễn cũng không hiểu rằng, mình sai ở chỗ nào.
Mà ở bên Tô Nịnh Nịnh, cô cười nói với Chu Đạo: "Để tôi đi tìm cậu ta, cậu ta là cháu ruột của anh rể tôi, lại là chồng của bạn tôi, cậu ta nhất định sẽ cho phần mặt mũi này."
Tô Dương ngẩng đầu, ý bảo Tô Nịnh Nịnh đừng nhiều chuyện, bởi Tưởng Bách Xuyên sẽ không bán phần mặt mũi này cho bất cứ kẻ nào, cô hiểu hắn rất rõ.
Nhưng Tô Nịnh Nịnh căn bản không để trong lòng, xem tất cả như không khí, giả bộ không nhìn thấy.
Kỳ thực Chu Đạo cũng không còn ôm hy vọng, để Tưởng Bách Xuyên tới diễn cho bộ phim mà Lục Duật Thành đầu tư, chẳng khác gì đang nói nhảm, anh đã bị cự tuyệt thẳng thắn một lần, sẽ không hy vọng quá xa vời.
Nhưng Tô Nịnh Nịnh chủ động xin đi giết giặc, anh ta cũng không thể làm cô cụt hứng, bây giờ liền để Tô Nịnh Nịnh liên hệ, bởi vì thực sự không thể trì hoãn tiến trình quay phim.
Tô Nịnh Nịnh đi vào phòng nghỉ, Tô Dương cũng đứng dậy theo sau.
Đến phòng nghỉ, Tô Dương chọc chọc đầu Tô Nịnh Nịnh: "Nơi này của chị bị nước vào à? Anh ấy đồng ý mới là lạ! Để em xem chị ăn nói với Chu Đạo thế nào!"
Vẻ mặt của Tô Nịnh Nịnh rất nghiêm túc: "Đồng Đồng, em không biết tổ kịch của bọn chị đã tốn bao nhiêu tâm tư vì bộ phim này đâu, cũng đã vượt qua rất nhiều khó khăn..."
"Từ đạo diễn đến diễn viên hợp tác cùng tất cả nhân viên của tổ kịch, đây là lần đầu tiên chị gặp được đoàn thể chất lượng tốt như vậy sau nhiều năm quay phim, vậy nên tình cảm cũng không giống nhau."
Nói xong, Tô Nịnh Nịnh hơi hơi thở dài: "Bộ phim này chẳng khác gì con của chị, chị hy vọng từng chi tiết bên trong đều được thực hiện một cách tốt nhất, giống như lúc em chụp ảnh ấy, nhất định đã tốt lại càng muốn tốt hơn, thực hiện được trạng thái tốt nhất mà em có."
Tô Dương là người đối đãi với chính bản thân mình rất nghiêm khắc, vậy nên rất hiểu Tô Nịnh Nịnh.
Lại nghĩ tới ánh mắt lúc trước của Lục Duật Thành, cũng ít nhiều có chút oán hận cô lạnh lùng vô tình, lấy quan hệ khi xưa của bọn họ, chuyện này, nếu cô không giúp, chính cô cũng không thể chịu nổi.
Nhưng sau này... Vì sao giữa ba người bọn họ lại biến thành như thế này, cho tới hiện tại, cô cũng nghĩ không ra.
Tô Dương kịp thời dừng lại hồi tưởng.
Không đành lòng, cô lấy di động ra, chuẩn bị gọi cho Tưởng Bách Xuyên, cũng không biết hắn có thể cho cô mặt mũi hay không.
Tô Nịnh Nịnh thấy Tô Dương chủ động gọi cho Tưởng Bách Xuyên, kích động ôm Tô Dương hôn một cái: "Chị biết là em yêu chị nhất!"
Tô Dương đẩy tay cô ra: "Tốt nhất là chị nên duy trì khoảng cách với em đi, nếu để Tưởng Bách Xuyên thấy chị hôn em, anh ấy nhất định sẽ không chút do
dự cự tuyệt việc này!"
Tô Nịnh Nịnh: "..."
Cuộc gọi được nối máy, bên Tưởng Bách Xuyên rất yên tĩnh, giọng của hắn không lớn: "Xong việc rồi à?"
Tô Dương: "Chưa xong."
"Làm sao thế?"
Tô Dương ngập ngừng lựa từ: "Lúc quay phim xảy ra chút chuyện nhỏ, vị Quý Tổng muốn tham dự quay phim lúc trước, chính là người mà anh cũng biết ấy, anh ta đột nhiên có chuyện, không tới được."
Tô Dương liền ngừng ở chỗ này, cô nghĩ Tưởng Bách Xuyên hiểu điều mà cô đang muốn nói.
Đại khái trầm mặc hai giây, Tưởng Bách Xuyên thấp giọng hỏi cô: "Muốn anh làm à?"
Tô Dương: "Vâng."
Tưởng Bách Xuyên: "Nửa tiếng sau anh sẽ tới."
Tô Dương không nghĩ hắn có thể đáp ứng sảng khoái như vậy, cô há hốc miệng, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì cho phải.
"Đồng Đồng?"
"A?" Tô Dương hoàn hồn, "Đúng rồi, anh sẽ phải diễn chung với Cố Hằng."
"Anh biết."
Tô Nịnh Nịnh đã sớm đoán được, chỉ cần Tô Dương ra ngựa, không có chuyện việc không thành.
Trở lại trường quay.
Hiện trường là một mảnh yên tĩnh, tầm mắt của tất cả mọi người tập trung lên hai người bọn họ, đặc biệt là Cố Hằng cùng Lục Duật Thành, ánh mắt vừa mâu thuẫn vừa phức tạp.
Tô Nịnh Nịnh tặng cho Chu Đạo một nụ cười đắc ý, duỗi cánh tay dài ra, ôm bờ vai Tô Dương.
"Chu Đạo, lúc này chúng ta cần phải cảm ơn Tô Dương, cô ấy biết ăn nói, mồm miệng lưu loát, đã nói giúp rất nhiều câu dễ nghe, Tưởng Bách Xuyên cũng không chống đỡ nổi."
Chu Đạo liền kích động, nhưng đối với chuyện Tưởng Bách Xuyên cùng Tô Dương là vợ chồng, cũng chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra, dù sao ngoại trừ bọn họ, những người ở trong tổ kịch còn chưa biết việc này.
Anh hỏi Tô Nịnh Nịnh: "Tưởng Bách Xuyên đồng ý rồi à?"
Tô Nịnh Nịnh đắc ý: "Đúng vậy."
Ánh mắt kinh ngạc của Lục Duật Thành cùng Cố Hằng không hẹn mà hợp, lại lập tức rời đi.
Trong thời gian tiếp theo, ai cũng chẳng quan tâm ai nữa.
Hai người bọn họ đã nhìn nhau không vừa mắt rất nhiều năm.
Tầm mắt của Chu Đạo không dấu vết đảo qua Tô Dương, hóa ra cũng không quá mức vô tình như Lục Duật Thành nói.
Đối với chuyện xưa giữa ba người bọn họ, anh cũng không quá rõ ràng, thỉnh thoảng, khi Lục Duật Thành uống say sẽ kể một chút.
Nhưng lời nói gián đoạn, anh nghe rất vất vả.
Đến tận bây giờ vẫn không hiểu lắm, một người đàn ông như anh cũng không có thói quen đào khoét bát quái.
Cho dù có hỏi Lục Duật Thành, khi đang tỉnh táo, Lục Duật Thành sẽ không nói lời nào.
Anh chỉ biết là, Lục Duật Thành thích Tô Dương, dường như Tô Dương cũng thích Lục Duật Thành, nhưng sau này lại ở chung một chỗ với Tưởng Bách Xuyên, cũng không biết có phải phiên bản này hay không.
Nếu đúng là phiên bản ấy, thế thì Cố Hằng sắm vai nhân vật gì ở trong này?
Thật phức tạp.
Chu Đạo kịp thời dừng việc tự bổ não, anh nhìn về phía biên kịch, để cô sửa chữa phần kịch bản có sự tham gia của Tưởng Bách Xuyên, cố gắng khiến tình tiết phù hợp hết mực với Tưởng Bách Xuyên.
Hai mươi phút sau, Tưởng Bách Xuyên xuất hiện ở đại sảnh của cao ốc Doãn Lâm.
Hai bên thang máy, một bên dừng ở tầng 26, một bên dừng ở tầng 16.
Hắn nhìn nhìn, lại lấy di động ra, bắt đầu xử lý thư.
Rất nhanh, thang máy đã tới tầng 1, cửa thang máy từ từ mở ra, khóe mắt của hắn quét qua, trong thang máy có người.
Hắn đứng cạnh cửa không nhúc nhích, chờ người nọ ra ngoài.
Vài giây trôi qua, người ở bên trong vẫn đứng im tại chỗ, lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới ngước mắt lên.
"Tổng giám đốc Tưởng, thật khéo." Khóe miệng Bàng Việt Hy mang theo ý cười.
Sau khi chào hỏi, cô ta vẫn bình tĩnh đứng ở bên phải thang máy, không có ý muốn đi ra.
Từ đầu đến cuối, tầm mắt của cô ta dừng trên người Tưởng Bách Xuyên, hắn cao hơn cô ta một cái đầu.
Cô ta khẽ ngẩng đầu, ngước mắt, chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, khoác thêm một chiếc áo màu xanh biển đậm ở ngoài, lại khiến cho cô ta không rời mắt nổi.
Trước khi gặp Tưởng Bách Xuyên, cô ta vẫn cảm thấy, việc yêu thích một người đàn ông mà mình không quá thấu hiểu dựa vào khuôn mặt của anh ta là một hành vi cực kỳ nông cạn.
Cô ta khinh thường việc này.
Trong nhận thức của cô ta, một người đàn ông phải dựa vào sức hấp dẫn ở bên trong cùng tài phú của mình để chinh phục một người phụ nữ.
Mặt đẹp cũng không thể làm cơm ăn.
Tuy nhiên, vài năm trước, nhìn thấy hắn ở trên một tờ báo giải trí, không biết tên họ, không rõ nghề nghiệp, chỉ một lần liếc mắt, từ đó cô ta liền vạn kiếp bất phục(*).
Tưởng Bách Xuyên khẽ gật đầu với Bàng Việt Hy, không có quá nhiều biểu cảm.
Thấy cô ta đứng yên, không có ý định ra ngoài, hắn trực tiếp bước vào thang máy, ấn số 19.
Bàng Việt Hy thấy rõ khoảng cách giữa cô và hắn, không đến 80cm.
Hơi thở đàn ông vừa mạnh mẽ vừa mát lạnh tỏa ra từ trên người hắn lập tức lấp đầy không gian khép kín nhỏ hẹp.
Cô ta vẫn còn đang nhìn Tưởng Bách Xuyên.
Tầm mắt chưa từng rời khỏi hắn.
Cô ta ái mộ hắn, muốn có được hắn, phân nửa người làm cùng ngành tại phố Wall đều biết.
Vì thế, hiện tại cô ta chẳng cần che giấu điều gì.
Cô ta hiểu rõ người đàn ông kiêu ngạo này, hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động nói chuyện cùng ai.
Cô ta hắng giọng, muốn hỏi hắn về chuyện thu mua máy ảnh Laca một chút, kỳ thực cũng chỉ đang tìm chuyện để tán gẫu.
Không đợi cô ta mở miệng, Tưởng Bách Xuyên liền đặt di động ở bên tai.
Hắn nói: "Ra ngoài đón anh đi, trong vòng một phút là tới nơi rồi."
Sau khi Tô Dương tiếp điện thoại, sửng sốt: "Anh ở trong thang máy à?"
Tưởng Bách Xuyên "Ừ" một tiếng, mắt nhìn con số trên thang máy, "Hiện tại đã đến tầng 8 rồi."
Tô Dương có chút do dự: "Nhưng... Bên này có rất nhiều người."
Trong giọng của Tưởng Bách Xuyên mang theo ý cười: "Không muốn thừa nhận về thân phận của anh ở trước mặt bọn họ à?"
Tô Dương: "..."
Tại sao họa phong(*) của người đàn ông này lại bất thường thế nhỉ?
(*) 万劫不复 (Vạn kiếp bất phục): Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
(*) 不对 (Họa phong): Ý chỉ phong cách của một người trong việc ăn mặc và hành vi.