Bị liên tiếp mấy quả liên châu đánh tới khiến vẻ mặt Thiệu Nhã Tư như nghẹn họng nhìn hai người trân trối.
Lâm Duyệt Vi nắm tay Cố Nghiên Thu không buông, tay còn lại đẩy đẩy giấy hôn thú về phía trước: "Có muốn xem cho kỹ hông?"
Thiệu Nhã Tư: "......"
Sau khi hồi thần, cô cầm lấy giấy hôn thú, Lâm Duyệt Vi bèn nhắc nhở cô: "Cẩn thận một chút, đừng làm rách, mình toàn cất trong tủ kính không đó."
Thiệu Nhã Tư ậm ừ một tiếng: "Được rồi được rồi."
Thiệu Nhã Tư dùng một tay mở giấy hôn thú, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu đối chiếu với hai người trước mặt, buông xuống, biểu tình như thấy quỷ: "Cậu thật kết hôn à?"
Lâm Duyệt Vi: "Thật hơn cả kim cương." Nàng hỏi, "Xem xong chưa? Xem xong rồi thì mình cất."
Thiệu Nhã Tư: "Cất đi cất đi, đừng để người khác thấy."
Lâm Duyệt Vi: "Bây giờ cậu tin chưa?"
Thiệu Nhã Tư: "Tin tin."
Lâm Duyệt Vi cất giấy hôn thú vào túi, yên tâm vỗ vỗ.
Toàn bộ quá trình Cố Nghiên Thu biến mình thành một pho tượng gỗ không biết nói cũng chẳng có biểu cảm gì.
Cố Nghiên Thu ở đây, Thiệu Nhã Tư cũng ngượng ngùng hỏi nàng vì sao lại kết hôn sớm vậy, vì thế bèn chuyển đề tài sang người Cố Nghiên Thu, thả cầu vồng điên cuồng, thổi người ta bay lên bầu trời không cho chạm đất.
Khi Thiệu Nhã Tư nhắc tới đây là lần đầu tiên cô gặp Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi bèn mỉm cười chen vào: "Đây không phải lần đầu tiên cậu gặp chị ấy."
Thiệu Nhã Tư: " Hả?"
Lâm Duyệt Vi nhắc nhở: " Khi Tiết mục sắp kết thúc, không phải chúng ta đã tới thành phố S sao, cậu đã gặp qua chị ấy."
Thiệu Nhã Tư nghĩ tới nghĩ lui: " Àh Ah Áh Hả." Cô đột nhiên lúc hét lúc rống nói, "Khoan đã, mình quên xem ngày kết hôn, cho mình xem lại một chút."
Cố Nghiên Thu trước sau không mở miệng bỗng báo một chuỗi con số ra, là một ngày xa trước khi tiết mục bắt đầu thu hình.
Lâm Duyệt Vi nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu, thấy cô đang bình tĩnh mà rũ mắt xuống. Ngón tay Lâm Duyệt Vi cọ một chút lên mu bàn tay cô, Cố Nghiên Thu không dám nhìn vào ánh mắt nàng, chỉ thấy hai vành tai cô lại bắt đầu có chút hồng nhạt.
Lâm Duyệt Vi ở trong lòng chợt tỉnh ngộ, đắc ý mà nghĩ, Cố Nghiên Thu lại thẹn thùng.
Thiệu Nhã Tư bị kinh hách: "Má ơi."
Lâm Duyệt Vi rót một ly trà định kinh cho cô.
Thiệu Nhã Tư bởi vì một câu này của nàng, mà tức khắc nhớ tới rất rất nhiều chi tiết trước đó, cứ mỗi lần nhớ tới một chuyện lại phải gào to một lần, chờ đến khi cô hiểu rõ ràng tất cả, Thiệu Nhã Tư mới chỉ vào Lâm Duyệt Vi, tâm phục khẩu phục mà nói: "Giấu thâm dễ sợ."
Lâm Duyệt Vi buông tay cười nói: "Không phải mình đã nói từ sớm rồi sao, do cậu không tin mình mà."
Thiệu Nhã Tư lên án: "Cậu vừa mới tốt nghiệp đại học, nói vậy ai mà tin chứ, mình nói mình kết hôn cậu tin chắc?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Mình tin chứ."
Thiệu Nhã Tư nghèo từ nói: "Cậu cậu cậu cậu -- hơn nữa, cậu nói cậu có đối tượng thầm mến, kết quả sau đó lại nói cậu kết hôn rồi, ai mà tin nổi chứ."
Lâm Duyệt Vi vẫn cười nói: "Mình tin mà, mình chính là một cô gái gió chiều nào theo chiều ấy, có sợ không?"
Thiệu Nhã Tư ghé vào bàn, nói: "Sợ, sợ muốn chết."
Hai người lại quay chung quanh đề tài này hàn huyên vài câu, Thiệu Nhã Tư nói: "Đói bụng rồi, nói cả buổi, gọi món ăn đi."
Lâm Duyệt Vi đưa thực đơn cho Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu tự nhiên mà nhận lấy, Lâm Duyệt Vi dựa gần lên bả vai cô, đầu sát vào cô thật gần, ngay cả hơi thở cũng có thể chạm tới sườn mặt Cố Nghiên Thu.
Tay Cố Nghiên Thu giấu ở phía dưới bàn nhẹ nhéo Lâm Duyệt Vi, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng hãy chú ý một chút, Lâm Duyệt Vi ngoảnh mặt làm ngơ, được một tấc lại muốn tiến một thước mà gác cằm lên hõm vai Cố Nghiên Thu, ngửa đầu nhìn cô cười.
Thiệu Nhã Tư vẻ mặt "Tôi là ai, đây là đâu? Vì sao tôi phải ở đây ăn chỗ cẩu lương này?" tang thương.
Suốt cả bữa ăn dường như chỉ có Lâm Duyệt Vi và Thiệu Nhã Tư nói chuyện với nhau, khi nào đề cập tới Cố Nghiên Thu thì cô mới có thể mở miệng nói được một hai câu, nhưng không khí vẫn khá hòa hợp. Cuộc đối thoại bắt đầu từ trời nam biển bắc, đến công việc hiện tại.
Thiệu Nhã Tư nói cô sắp phải vào đoàn phim mới, còn nói luôn tên phim, bộ phim này rất được giới nghệ sĩ chú ý tới gần đây, mấy nhà fan đã kịch chiến mấy trăm hiệp, chẳng ngờ lại bị một Thiệu Nhã Tư vô danh tiểu tốt cướp mất, Thiệu Nhã Tư vẫn giữ nét mê muội như mọi khi, nói: "Người đại diện của mình quá lợi hại luôn ấy."
Lâm Duyệt Vi cổ động nói: "Lợi hại lợi hại."
Thiệu Nhã Tư nói: "Cậu biết không? Chị ấy thật sự biết rất nhiều người, tùy tiện chỉ đại một người cũng có thể gọi tên người ấy ra."
Lâm Duyệt Vi tâm nói đây chẳng phải kiến thức cơ bản của người đại diện sao? Người trong giới giải trí lâu rồi đều nắm giữ kỹ năng này, hơn nữa cũng không phải tất cả mọi người đều biết cô ấy, vốn dĩ chỉ có cô ấy biết tên người ta thôi, nhưng trong mắt Thiệu Nhã Tư đây chẳng khác nào thiên phú kinh tài tuyệt diễm.
Lâm Duyệt Vi tâng bốc cô như thói quen, cười nói: "Dữ dằn vậy à?"
"Đúng vậy đúng vậy." Thiệu Nhã Tư nghe thấy nàng phụ họa nên cười cong cả mắt, "Mình cảm thấy mình quá may mắn, có thể gặp được một người đại diện như vậy. Nói......"
Cố Nghiên Thu và Lâm Duyệt Vi nghe tới đây thì không thể ngờ rằng, đoạn đối thoại sau đó mãi chỉ xoay quanh chủ đề của chữ "Nói" này, ngẫu nhiên đổi chủ đề cũng bị Thiệu Nhã Tư kéo trở về rất mau.
***
"Bái bai, lần sau gặp."
"Lần sau gặp."
Hai người Lâm-Cố liếc nhìn nhau, đi mau vài bước, mãi cho đến khi ngồi vào xe, hai người mới cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt họ nhìn nhau cũng như một lời khó nói hết.
Cố Nghiên Thu nói: "Nếu em không nói là người đại diện, chị còn tưởng là mẹ cô ấy."
Lâm Duyệt Vi nói: "Lần trước gặp không khoa trương tới vậy."
Cố Nghiên Thu dựa sát vào gần, nhìn Lâm Duyệt Vi, nói: "Chị có một ý nghĩ."
Lâm Duyệt Vi nói: "Trùng hợp, em cũng có một ý nghĩ."
Cố Nghiên Thu rơi vào trạng thái trầm tư: "Chị cảm thấy suy nghĩ của chúng ta hẳn sẽ giống nhau."
Lâm Duyệt Vi nói: "Chị yên tâm chưa?"
Cố Nghiên Thu giả vờ không hiểu, nói: "Yên tâm chuyện gì?"
"Thiệu Nhã Tư căn bản không thích em, chắc hẳn cậu ấy đã phải lòng người đại diện." Tay Lâm Duyệt Vi đáp lên mu bàn tay Cố Nghiên Thu, ngón tay vẽ thành những vòng tròn.
Cố Nghiên Thu bị nàng vẽ đến có chút ngứa, ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn một chút, khóe môi cong cong, âm cuối hơi cao hơn mọi khi nói: "Cũng không nhất định, nói không chừng đang giấu đầu lòi đuôi đâu, cố ý ở trước mặt em nhắc tới người đại diện để em lơ là phòng bị."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu vươn người sang hôn nàng, Lâm Duyệt Vi kịp thời vòng tay ôm lấy eo cô, khiến cô không thể rút lui, dưới gara tầng hầm ánh sáng mờ nhạt càng tăng thêm sự quyến rũ của nụ hôn này.
Hai người càng hôn càng động tình, Lâm Duyệt Vi dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ da thịt sau cổ Cố Nghiên Thu, kéo cả người Cố Nghiên Thu về phía nàng, khiến Cố Nghiên Thu có cảm giác quái quái, phần da sau cổ bị chạm phải tê rần như không còn là của cô nữa.
Dư quang cả hai thoáng nhìn thấy ánh đèn xe lướt nhanh qua cửa sổ, hai người đều bừng tỉnh, Lâm Duyệt Vi dừng động tác, Cố Nghiên Thu nhân cơ hội lui về chỗ ngồi, mở miệng nhẹ nhàng mà dò hỏi: "Em......"
Lâm Duyệt Vi thản nhiên thừa nhận: "Phải, em muốn tiến thêm một bước, chị cảm thấy thế nào?"
Cố Nghiên Thu ngẩn người, chân mày nhíu lại, lộ ra biểu tình thắc mắc, một lát sau, thần thái tự nhiên nói: "Để chị suy xét một chút."
Tuy Cố Nghiên Thu không nghĩ tới tiến triển này, nhưng cũng không phải tránh như tránh tà, lần trước cự tuyệt đều bởi vì cảm thấy tiến triển quá nhanh, mà không phải do cô chán ghét chuyện này.
Bây giờ tính đi tính lại hai người đã ở bên nhau hơn nửa năm, ngay cả "con gái" cũng có luôn rồi, chuyện này cũng nên chính thức được cân nhắc.
Hai người trao đổi ánh mắt.
Cố Nghiên Thu nói: "Chị phải về nghiên cứu một chút."
Lâm Duyệt Vi nói: "Em học rồi."
Cố Nghiên Thu: "!!!"
Độ ấm trong xe quá cao, Lâm Duyệt Vi hạ cửa sổ xe xuống, lái xe từ từ rời khỏi gara tầng ngầm, ánh mắt nhìn kính trước sau, hắng giọng nói: "Ừm...... thì khi quay phim. Chị đi rồi, em có nghiên cứu một chút."
Một lát sau, Cố Nghiên Thu hỏi: "Có khó không?"
Lâm Duyệt Vi suýt thì sặc gió, dừng một chút, nói: "Không tới nổi nào."
Cố Nghiên Thu hỏi: "Em có tư liệu à?"
Lâm Duyệt Vi trả lời: "Một chút."
Cố Nghiên Thu nói: "Gởi cho chị?"
Mặt Lâm Duyệt Vi lộ vẻ do dự, nói: "Ở trong máy tính, máy tính ở nhà."
Cố Nghiên Thu nói: "Ừm."
Sau đó hai người không nói gì thêm nữa, Cố Nghiên Thu cúi đầu chơi di động, Lâm Duyệt Vi thừa dịp chờ đèn đỏ liếc mắt nhìn sang, phát hiện di động của cô vẫn luôn ở giao diện chính không hề mở ứng dụng gì.
Di động của Lâm Duyệt Vi bỗng kêu lên, là âm báo tin nhắn, nghe nó cứ liên tục vang lên với tần suất tăng dần, chỉ sợ không mở xem thì sẽ báo tới cháy máy.
Lâm Duyệt Vi lái xe, không tiện xem, bèn nói với Cố Nghiên Thu: "Chắc là Thiệu Nhã Tư, lần nào cũng nhắn liên tục vậy, chị xem giúp em cậu ấy nói gì."
Cố Nghiên Thu cầm lấy di động, Lâm Duyệt Vi nói: "Mật mã là 180315."
Dãy số này từng được Cố Nghiên Thu nhắc tới trong bữa ăn. (ngày đăng ký kết hôn)
Khóe môi Cố Nghiên Thu nở một nụ cười nhu hòa đến không thể tưởng tượng, mở khóa màn hình.
【 Thiệu Thiệu: A a a a a a a về đến nhà chưa a 】
【 Thiệu Thiệu: A a a a a a a a a a a cậu với lão bà rốt cuộc ở bên nhau thế nào, tìm được cô vợ đẹp như thế ở đâu vậy hả, mình có thể có được diễm phúc như cậu không? 】
【 Thiệu Thiệu: A a a a a a a a a a a cậu vậy mà kết hôn rồi!!! 】
【 Thiệu Thiệu: Tới bây giờ mình vẫn không tin được!!! 】
【 Thiệu Thiệu: A a a a a về đến nhà nhớ nhắn tin cho mình! Mình muốn tiếp tục bát quái! 】
Cố Nghiên Thu lược bỏ mấy chữ "A a a", đọc tin nhắn một cách vô cảm, rồi hỏi: "Em có muốn trả lời không?"
Lâm Duyệt Vi mở miệng như phá tan băng nói: "Trả lời, chị nhắn là PY giao dịch [1]."
[1] Là kiểu giao dịch dơ bẩn. Ám chỉ liên quan đến tình dục. Thường dùng để nói về những quan hệ sau tấm màn sân khấu.
Nàng cố tình chọc Cố Nghiên Thu, vì nàng biết lão cán bộ như Cố Nghiên Thu hẳn sẽ không lên mạng xem lung tung, quả nhiên lão cán bộ dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đặt câu hỏi: "PY giao dịch là ý gì? Giao dịch bạn bè?"
Lâm Duyệt Vi nói: "Đúng vậy, chính là bạn bè lâu ngày sinh tình."
Cố Nghiên Thu nhắn tin trả lời, vừa gửi đi, Thiệu Nhã Tư đã liên tiếp trả lời bằng một chuỗi chữ "Ha ha ha ha".
Cố Nghiên Thu nhạy bén mà phát hiện ra tổ hợp của những chữ này hẳn không phải lời hay ý đẹp gì.
Cảm ơn công cụ tìm kiếm vạn năng, sau mười giây đồng hồ, Cố Nghiên Thu đã biết chân tướng của từ này, nàng thở dài, hỏi Lâm Duyệt Vi: "Giỡn vui không?"
Vui muốn chết. Nhưng Lâm Duyệt Vi sao dám nói, vẻ mặt đau khổ nói lời trái lương tâm: "Không vui, vợ ơi, em sai rồi."
Cố Nghiên Thu vốn dĩ không tính giận, lại bị phản ứng này của nàng lấy lòng, lắc đầu nhẹ nhàng mà mỉm cười.
Lâm Duyệt Vi thấy cô cười, ngay tức khắc lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Nàng chợt phát hiện mình rất giống động vật tới kỳ động dục, mặc kệ Cố Nghiên Thu làm ra biểu tình gì, có động tác nào, nàng đều có thể liên tưởng tới chuyện đó, trước đó không hề có chuyện này.
Xe vừa dừng lại trong gara, Lâm Duyệt Vi không mở khóa cửa xe, Cố Nghiên Thu kinh ngạc chọn mi, nói: "Sao --"
Lâm Duyệt Vi đã nhào tới.
Không thể làm chuyện khác, hôn môi vẫn được mà.
Lúc Cố Nghiên Thu xuống được xe cánh môi đã sưng đỏ, mắt tràn ngập làn sương mù chưa tiêu tán, dựa vào cửa xe đứng trong chốc lát, mới giảm bớt được trọng lực trên đôi chân mềm nhũn, Lâm Duyệt Vi phải nắm tay dắt cô vào nhà.
Lâm Duyệt Vi không nắm tay theo kiểu bình thường, mà vừa nắm vừa lắc, hai người nắm tay nhau dung dăng dung dẻ, Cố Nghiên Thu nhớ lúc cô còn học mẫu giáo, lão sư cũng từng nắm tay các bạn như vậy khi ra ngoại thành dạo chơi.
Người ta hay nói hai người yêu nhau như học sinh tiểu học, còn Lâm Duyệt Vi thì yêu nhau như trẻ em mẫu giáo.
Bạn trẻ mẫu giáo vừa vào nhà, đã lạch cạch lạch cạch lạch cạch mở hết đèn trong nhà lên, đứng trong huyền quan xoay một vòng tròn, ngay cả thảm cũng bị nàng chà tới nhăn nhúm, Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi ngượng ngùng mà ngồi xổm xuống trải lại tấm thảm.
Cố Nghiên Thu buồn cười.
Trước khi Lâm Duyệt Vi ngẩng đầu cô vội thu lại nụ cười trên môi, lông mi lấp lánh dưới ánh đèn.
Lâm Duyệt Vi đứng lên, Cố Nghiên Thu theo bản năng lùi về sau một bước.
Lâm Duyệt Vi nở nụ cười gian xảo: "Chị trốn làm gì?"
Cố Nghiên Thu chững chạc đàng