(Xin lỗi chứ thính đấy đừng đớp)
Vì vẫn chưa tới 6 giờ sáng, nên Lâm Duyệt Vi theo Cố Nghiên Thu trở về phòng ngủ, Schrodinger ở phía sau xoắn cặp mông chắc nịch uyển chuyển nhẹ nhàng mà đuổi kịp, hình như nó cũng muốn theo vào quấy rối.
Đi đến cửa phòng, Cố Nghiên Thu từ từ mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, Schrodinger đang rảo bước tiến tới cửa phòng bỗng khựng lại.
Lâm Duyệt Vi cảm giác như cả bộ lông xoã tung của nó cũng đang run run.
Cố Nghiên Thu dùng chân móc xuống bụng dưới Schrodinger, nâng nó ra ngoài cửa, rồi đóng cửa lại.
Tiếng cào cửa quen thuộc lại vang lên, vừa sáng sớm tinh lực đã tràn trề, Cố Nghiên Thu sớm biết mà ngăn cản hành vi mềm lòng của Lâm Duyệt Vi, ngắn gọn lão luyện mà nói: "Mẹ hiền chiều hư con."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu bị mạnh mẽ ấn xuống giường nút ra thêm mấy dấu ấn ký, Lâm Duyệt Vi mới chịu buông tha cô, không thể tin được nói: "Sao bây giờ em mới phát hiện chị xấu miệng vậy?"
Cố Nghiên Thu: "Chị chỉ nói với em lời lão tổ tông truyền lại thôi mà." Cô không hề xấu miệng.
"Chị --" Lâm Duyệt Vi lại muốn "Bạo hành gia đình", Cố Nghiên Thu vội xin tha nói: "Chị buồn ngủ quá a~." Nói xong còn gãi đúng chỗ ngứa mà chảy xuống hai hàng nước mắt.
Lâm Duyệt Vi hung hăng nói: "Mau ngủ."
Cố Nghiên Thu nháy mắt nhìn nàng: "Em không ngủ sao?"
"Em ngủ chứ." Lâm Duyệt Vi từ trên người Cố Nghiên Thu xoay người nằm xuống giường, nói, "Không phải do chị lộn xộn à? Nói buồn ngủ mà chứ chọc em không ngừng nghỉ."
Cố Nghiên Thu lập tức nhắm mắt: "Ngủ ngủ, à...... Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lâm Duyệt Vi cúi người nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô, xúc cảm cực mềm và ấm.
Hai người sóng vai nằm xuống, Cố Nghiên Thu dùng một bàn tay nhấc áo ngủ Lâm Duyệt Vi lên, tay dán lên eo và bụng nàng, máy sưởi trong nhà còn không ấm áp bằng thân nhiệt của cô, ngay cả đôi tay cũng vậy.
Thần kinh Lâm Duyệt Vi khẩn trương và căng thẳng, âm thầm nghĩ: Người ta đều nói buổi sáng con người có dục vọng mạnh nhất, Cố Nghiên Thu có phải muốn làm gì không? Bây giờ Schrodinger vẫn đang ở bên ngoài cào cửa, khẳng định không vào được, nàng có nên cự tuyệt không?
Song lại vui vẻ cảm thán: Không ngờ Cố Nghiên Thu còn có dáng vẻ này.
Lâm Duyệt Vi khép hờ mắt chờ Cố Nghiên Thu, sau một lúc lâu qua đi, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của đối phương, nàng mới trợn mắt nghiêng đầu nhìn lại, Cố Nghiên Thu đã ngủ rồi, hóa ra cô thật muốn ngủ với nàng, trải qua chuyện tối hôm qua, tiến triển chỉ tới mức không còn ôm eo nàng cách quần áo khi ngủ nữa.
Hành động này của Cố Nghiên Thu cứ khiến Lâm Duyệt Vi nghèn nghẹn, làm lòng cô ngứa ngáy khó chịu, đầu óc cứ như chiếc xe lửa tu tu chạy không khống chế nổi.
Vận động não đến mệt mỏi, nàng mới đặt tay mình lên mu bàn tay Cố Nghiên Thu đang còn trên eo nàng, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Schrodinger cào cửa một hồi, phát hiện ba mẹ không có phản ứng gì, hoàn toàn bỏ mặc nó, mới nhảy nhót mà bước ung dung xuống lầu tìm miêu lương.
Schrodinger ăn xong bữa sáng, ở trong phòng khách vận động trong chốc lát -- có thể do Cố Nghiên Thu có yêu cầu khắc nghiệt với nó, nên đã giúp nó từ một con mèo lười nhác, vì duy trì thân hình hoàn mỹ mà biết tự thân vận động. Vận động xong, Schrodinger đi phòng bếp nhảy vào nồi đun nước ngồi xổm, nó không phải thích nồi sắt, mà vì thích ngồi trong nồi sắt có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Hôm nay cũng là một ngày đẹp trời với ánh nắng rực rỡ, Schrodinger thích ý mà mị mị đôi mắt màu xanh ngọc, dùng đầu lưỡi hồng phấn liếm láp da lông của mình.
Cũng không biết ba mẹ khi nào mới có thể rời giường.
***
Ba mẹ ngủ một giấc qua bữa sáng, Lâm Duyệt Vi nằm mơ thấy nàng với Cố Nghiên Thu làm cho xong chuyện đêm qua chưa làm, quá trình vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, cũng vô vạn triền miên.
Lần này sau khi kết thúc mới bị Schrodinger dẫm tỉnh.
Schrodinger? Schrodinger à!
Sao nó lại tới nữa?
Lâm Duyệt Vi bị gián đoạn "thời gian quý báu", người đổ đầy mồ hôi mà tỉnh lại, nặng nề trút vài hơi thở, Cố Nghiên Thu bên cạnh đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi dùng hai giây mới phân biệt được đâu là mơ đâu là hiện thực, không phải cảnh trong mơ, bởi vì Cố Nghiên Thu vẫn còn mặc quần áo, không có chút cẩu thả nào. Nàng trong mộng cũng coi như tiêu phí tinh lực rất lớn, chống khuỷu tay lấy nước trên tủ đầu giường uống.
Vừa vươn người dậy đã thấy không ổn, sao người nàng lạnh căm căm vậy, nàng cúi đầu nhìn, đã thấy vạt áo bị cở ra hơn phân nửa.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Áo ngủ của nàng cơ bản đều không có nút, nhưng vì khi nghiên cứu tư liệu nàng phát hiện cởi nút áo trong quá trình kia rất có tình thú, nên tối hôm qua mới cố tình mặc bộ này, bây giờ thật đúng là, nhưng......
Lúc sáng nàng ngủ còn bình thường, sao bây giờ lại, do