"Mình muốn theo đuổi chị ấy"
Hành động quả quyết, tốc độ cực nhanh, khiến Lâm Duyệt Vi đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Nàng thuận theo ký ức quay về một đoạn ký ức, mới phản ứng lại, đối phương là đang trả thù mấy hôm trước nàng cho đối phương ăn khói xe tới đen mặt.
Lâm Duyệt Vi từ trước đến nay chưa gặp ai nhỏ mọn như vậy, nhưng dưới tình huống hiện tại nàng đã không còn tâm tư đi so đo loại việc nhỏ này nữa, đi rồi cũng tốt, miễn cho chị ta thấy bộ dáng này của nàng.
Lâm Duyệt Vi rất ít khi cùng ba mẹ cãi nhau, nàng thoạt nhìn bướng bỉnh không ổn trọng, nhưng trên mọi phương diện khác đều là một cô con gái ngoan ngoãn, phẩm học kiêm ưu, thi đậu vào ngành tài chính của đại học danh tiếng, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến ba mẹ nhọc lòng qua.
Khuyết điểm nhỏ duy nhất khiến ông Lâm không được vừa lòng là, bao năm qua bất luận là kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, nàng đều cự tuyệt tới công ty Lâm gia thực tập, ngoại trừ vào năm tư đại học vì tốt nghiệp không thể không thực tập ba tháng, ông Lâm cho rằng nàng chỉ muốn thừa dịp còn đi học hảo hảo chơi chơi, nên không hề để ở trong lòng, bà Lâm thì càng không cần phải nói, tuy bà luôn lải nhải, nhưng đối với cô con gái này sợ rằng còn yêu thương hơn cả ba nàng, cũng may Lâm Duyệt Vi không vì được ba mẹ cưng chiều mà lớn lên thành tiểu thư nhà giàu làm bậy làm bạ.
Quyết định lần này của nàng có thể nói là cơn sóng to gió lớn đầu tiên, ông bà Lâm chưa từng đoàn kết, nhất trí đối ngoại, biểu đạt sự phản đối kiên quyết. Dưới sự giận dữ của ông Lâm, thiếu chút nữa đã cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ cha con, đương nhiên cuối cùng đã được bà Lâm kéo lại.
Lâm Duyệt Vi sẽ không thay đổi chủ ý, nói với hai ông bà là thông tri, mà không phải trưng cầu sự đồng ý, nếu không nàng sẽ không ngầm an bài hết thảy mới thẳng thắn nói ra. Tuy rằng đã sớm dự kiến kết quả như vậy, nhưng Lâm Duyệt Vi vẫn không thể tránh né mà cảm thấy khổ sở, vì sao ba mẹ không tôn trọng mộng tưởng của nàng, còn phải nói những lời khó nghe như vậy.
Cùng người một nhà nháo đến vô cùng bế tắc, Lâm Duyệt Vi liền mang theo di động, cô độc một mình trốn ra khỏi nhà.
Bầu trời đêm ở thành phố B không có lấy một ngôi sao, Lâm Duyệt Vi ngửa đầu khe khẽ thở dài, trù tính xem bước tiếp theo nên làm như thế nào. Nàng có thể đến cậy nhờ bạn bè -- luận chuyện bạn bè nàng cũng có không ít, ở nhờ mấy ngày, rồi lại đi mua vài bộ quần áo mới, trực tiếp tham gia tiết mục. Còn ba mẹ bên kia...... Lâm Duyệt Vi không muốn suy xét, sau này bọn họ sẽ biết nàng không phải nhất thời tâm huyết dâng trào.
Lâm Duyệt Vi dẫm lên một hòn đá nhỏ, nhấc chân đá đi, đá lăn vào bên dưới thùng rác ven đường.
Nàng nghỉ chân, từ danh bạ di động bắt đầu kiếm số điện thoại bạn bè, bất thình lình một ánh đèn hắt tới khiến nàng phải nàng giơ tay che mắt, lui nửa bước trên lề, híp mắt nhìn thứ ánh sáng ấy chậm chạp chạy đến chỗ nàng.
"Lâm tiểu thư." Cố Nghiên Thu đi rồi quay lại, ngừng xe bên cạnh Lâm Duyệt Vi.
Mắt Lâm Duyệt Vi lạnh lùng liếc xéo cô.
Hẳn ai là người thường thì cũng sẽ không bày nổi vẻ mặt ôn hòa trước mặt người vừa mới ném khói xe vào mặt mình.
"Thực xin lỗi Lâm tiểu thư, tôi xin lỗi em về chuyện vừa rồi." Cố Nghiên Thu lại hoàn toàn không cư xử theo lẽ thường.
Lâm Duyệt Vi không muốn phản ứng, nhưng trong lòng lại không khỏi hiện lên một tia nghi vấn: Chị ta lại muốn gì nữa đây?
Động tác nhấn ga vừa rồi của Cố Nghiên Thu hoàn toàn theo bản năng, khi mắt cô đột nhiên chạm phải ánh mắt Lâm Duyệt Vi, cô còn chưa kịp biết mình muốn gì, thân thể đã rời xa sự chi phối của cô. Một cước đạp vọt đi Cố Nghiên Thu liền hối hận, đêm hôm khuya khoắc, Lâm Duyệt Vi một mình vất vưởng trên cung đường hẻo lánh, mặc kệ như thế nào, cô cũng không nên vứt bỏ không thèm nhìn lại, vì thế chạy đến giao lộ có thể quay đầu thì liền lập tức lái trở lại, may mắn Lâm Duyệt Vi vẫn còn ở trên đường, nếu không e rằng đêm nay Cố Nghiên Thu sẽ phải mất ngủ.
"Em muốn đi đâu sao? Tôi đưa em đi." Cố Nghiên Thu nói. Ngay cả túi Lâm Duyệt Vi cũng không mang theo, tóc dài bị gió đêm thổi đến tán loạn, lộ ra sự chật vật kỳ dị. Trước mắt tuy rằng là mùa xuân, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, trên người nàng chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay, dưới quần đùi là một đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng người tuyệt đến có thể trực tiếp bước lên sàn catwalk, nếu trong một trường hợp khác nói không chừng Cố Nghiên Thu sẽ thưởng thức một phen, nhưng giờ phút này cô lại không có tâm tư, vì lo lắng đang chiếm lấy lòng cô.
Nàng là một thiên kim đại tiểu thư, tại sao lại rơi xuống đến mức này?
Lâm Duyệt Vi trong gió đêm run bần bật, bèn buông cánh tay đang tự ôm lấy mình, cảm giác như thấy được sự thương hại trong mắt đối phương, tức khắc rất là tức giận, "Lát nữa bạn tôi sẽ tới đón tôi, không cần chị quản."
"Lên xe đi." Cố Nghiên Thu đóng mui lại, mở máy sưởi, tiện đà thò người sang, mở cửa ghế phụ ra.
"Không."
"Trên xe ấm hơn."
"Tôi không lạnh -- hắt xì --"
Khuôn mặt Lâm Duyệt Vi hiện lên một chút hồng hào, nếu mọi người cho rằng nàng thẹn thùng, như vậy thì sai rồi, nàng là thẹn quá thành giận. Nàng cùng Cố Nghiên Thu tuyệt đối là trời sinh xung khắc, mỗi lần nàng muốn dấu diếm cái gì, thì thân thể luôn đi trước nàng một bước, phá tan lời nói dối của nàng.
Nàng cho rằng Cố Nghiên Thu sẽ cười, nhưng Cố Nghiên Thu lại không hề.
Cố Nghiên Thu chỉ dùng đôi mắt đen tuyền xinh đẹp lẳng lặng, chăm chú mà nhìn nàng, tràn ngập thiện ý ôn hòa, tuyệt không có nửa phần cười nhạo: "Cứ ở ngoài sẽ cảm mạo, nghe lời đi."
Lâm Duyệt Vi tựa như bị mê hoặc, ngồi vào trong xe, bên trong không có chăn mỏng, máy điều hòa vẫn chưa làm ấm lên, Cố Nghiên Thu bèn cởi áo khoác, không khỏi phân trần che lên đùi Lâm Duyệt Vi, rồi chỉnh ghế đang ngồi thẳng đứng lên, cô biết Lâm Duyệt Vi không thích cô, nên không hề mở miệng. Huống hồ người cũng đã lên xe rồi, cũng không còn gì để nói.
Lâm Duyệt Vi quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt cô, Cố Nghiên Thu trước nay vẫn luôn cực kỳ đẹp như vậy, cô chẳng những đẹp, mà còn đẹp đến mức hoài cổ. Đặc biệt là bây giờ, ánh mắt rũ xuống an an tĩnh tĩnh không nói lời nào, ánh đèn đường hắt qua, rơi xuống sườn mặt nàng những hình cắt rời rạc, giống như là Xuân quang xạ tiết của nền điện ảnh Hongkong[1].
Ngón tay nàng khẽ động, khi cọ đến lớp vải xa lạ trên chiếc áo khoác không thuộc về nàng, thì bỗng nhiên hoàn hồn, thân thể ngã về phía trước, thở ra một hơi, trong lòng hoảng sợ: Người này là yêu tinh sao? Mỗi lần một chỗ đều có thể khiến mình không tự chủ được mà xuất thần.
Nàng vừa rồi tính làm gì vậy chứ?
Lâm Duyệt Vi vô ý thức nắm chặt di động đến nóng lên trong tay, vội gọi số điện thoại nàng tính gọi ban nãy, vì không cho Cố Nghiên Thu phát hiện nàng đã phát ngốc, mà ngay cả gọi điện