Editor: Nhện
Beta: Yan lão sư / Esley
"Đổi vai rồi à? không phải sư tỷ của nữ chính nữa." Bên công ty tính trước thời gian nên buổi chiều cho xe bảo mẫu đến đưa Lâm Duyệt Vi đi casting, vừa lên xe đã nhìn thấy Trần Huyên cũng ở đây nàng bèn cùng đối phương nói chuyện.
Trần Huyên nói: "Chị cũng mới nhận được tin."
Lâm Duyệt Vi gật gật đầu, hỏi: "Đất diễn của vai này so với vai trước nhiều hay ít hơn?"
Trần Huyên trả lời: "Nhiều hơn một chút, nhân vật cũng tốt hơn, bên chế tác đã nói vậy."
Lâm Duyệt Vi vốn dĩ không có ý kiến, hiện tại càng không có, vai diễn chủ yếu để đánh bóng tên tuổi, chu kỳ ngắn, kiếm tiền nhanh, còn có thể dùng để tích góp kinh nghiệm diễn xuất, dù ratings tốt hay xấu cũng không ảnh hưởng nàng, đều do nam nữ chính, trăm lợi không một hại.
Vậy nên lập tức trả lời: "Được."
Đường đi cũng không ngắn nên Trần Huyên tranh thủ lúc trên xe giải thích chi tiết hơn: "Nữ diễn viên vai nữ phụ thứ năm cũ gặp phải vấn đề cá nhân, do xuất thân từ ca sĩ, nên chọn loại nhân vật bình bông này không cần phải kỹ thuật diễn."
Lâm Duyệt Vi: "Ừm." Đây không phải là một nhân vật quan trọng, casting lần trước còn không có kịch bản, Lâm Duyệt Vi chỉ biết nhân vật là một mỹ nhân điêu ngoa ương ngạnh, chịu trách nhiệm cho giai đoạn đầu phim của nữ chính, là như một bia đỡ đạn đẹp và hết.
Lúc ngồi trên xe Lâm Duyệt Vi đã biết nội dung của buổi casting này, nam nữ chính suốt phim gặp rất nhiều khó khăn mới có thể ở bên nhau, nhân vật mới này cũng góp phần nguyên nhân trong đó - một vai phản diện, đất diễn cũng mấy tập liền, cuối kịch bản còn chết thảm, kết cục cũng rất thê lương.
So sánh với vai pháo hôi bình bông xinh đẹp kia, vai diễn mới khá hơn nhiều.
Ngược với lần trước đi casting một mình, lần này Lâm Duyệt Vi được người đại diện đưa thẳng đến nơi, còn có nhân viên công tác bên sản xuất ra đón rồi dẫn đến phòng chờ.
Lúc này nàng mới chợt nhớ ra: "Trần tỷ, sao hôm nay có thời gian đưa em đi casting vậy?"
Trần Huyên nuốt nước miếng, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: "Dù sao cũng nhàn rỗi, đi một chuyến thì đi một chuyến."
Lâm Duyệt Vi nhướng mày.
Trần Huyên khịt mũi, nói: "Nhỏ quỷ này."
Lâm Duyệt Vi lè lưỡi.
Trần Huyên lời nói thật: "Thứ nhất - chị đúng là đang khá rảnh, thứ hai - cùng đạo diễn hẹn nhau, tối nay mời cô ấy ăn một bữa cơm, tiện thể kêu cô ấy chiếu cố em một chút."
Lâm Duyệt Vi cảm động nói: "Trần tỷ quá tốt rồi."
Trần Huyên run rẩy, lông tơ trên cánh tay dựng hết cả lên, cười nói: "Nổi hết cả da gà, đừng nói nữa."
Lâm Duyệt Vi rót trà rồi kéo tà váy ngồi xuống, Trần Huyên nhận tách trà nhưng mắt vẫn nhìn mặt bàn như suy tư điều gì, Lâm Duyệt Vi ngồi yên không dám quấy rầy cô.
Nhân viên công tác tới gõ cửa bên này, thông báo cho Lâm Duyệt Vi chuẩn bị.
Trần Huyên ở bên ngoài phòng thử vai, vỗ vỗ vai nàng trấn an, Lâm Duyệt Vi điều chỉnh nhịp thở một chút rồi bước vào.
Đạo diễn, biên kịch, phó đạo diễn, nhà sản xuất còn đặc biệt có người bên đầu tư, ánh mắt Lâm Duyệt Vi chuyển qua một người đứng bên cạnh, có chút sửng sốt, tầm mắt người nọ không đặt trên người nàng, nhưng sau khi cảm giác được ánh mắt của nàng thì khẽ nâng mắt, nhàn nhạt lãnh đạm quét qua chỗ nàng.
Lâm Duyệt Vi diễn đến lúc sau cảm xúc dao động kịch liệt, gào rống, hao tổn tinh thần đồng thời cũng tổn thương giọng nói, ngay khi cúi đầu chào thì mắt nhìn lướt qua mọi người trước mặt - đạo diễn ngậm ý cười, tựa hồ rất vừa lòng, còn biên kịch không có biểu tình gì.
Người còn lại chỉ dùng ngón cái xoa cằm.
Đạo diễn hỏi tên Lâm Duyệt Vi lần nữa rồi đánh dấu vào tờ giấy đang cầm.
Lâm Duyệt Vi lui ra.
"Còn những ứng cử viên cho các vai diễn khác thế nào?" Lâm Duyệt Vi cảm giác Kê Hàm xuất hiện ở chỗ này hẳn không phải ngẫu nhiên, đặc biệt rõ ràng cô là một người đại diện, lại cùng người bên sản xuất ngồi cùng nhau, thấy không tiện nên quay sang hỏi Trần Huyên.
Trần Huyên: "Nam nữ chính định rồi, nữ chính là xxx, nam chính là ooo."
Lâm Duyệt Vi nghe tên nữ chính có chút quen tai, lên mạng tìm kiếm một lúc, quả nhiên tìm được cô ta và Thiệu Nhã Tư cùng dưới trướng một công ty quản lý, tiếp tục check Weibo, quả nhiên có fans của XXX mắng người đại diện, tên người đại diện quả là Kê Hàm.
Qua những gì Thiệu Nhã Tư kể khiến Lâm Duyệt Vi theo bản năng có cảm giác nguy hiểm về Kê Hàm, là loại suy nghĩ có người này ở đây sẽ không phải chuyện tốt.
Trần Huyên thấy nàng có chút khẩn trương liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì." Lâm Duyệt Vi không định nói, nhưng đột nhiên nghĩ đến Trần Huyên ở trong giới lăn lộn lâu rồi, có lẽ sẽ đoán biết được chuyện gì nên hạ giọng hỏi, "Chị biết Kê Hàm không?"
Trần Huyên lập tức nhíu mày nói: "Người của Phong Nguyên? Em hỏi cô ta làm gì?"
Nhìn biểu cảm đó càng khiến Lâm Duyệt Vi cảm thấy người này thật sự có ý gì đó, liền nói: "Em ở bên trong mới nhìn thấy cô ấy."
Trần Huyên nhíu mày, giọng điệu có ý cảnh cáo: "Em tránh xa người này ra."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Sao cảm giác có chút quen tai...
Lâm Duyệt Vi đột nhiên nhanh trí nói: "Có phải sinh hoạt cá nhân của cô ta rất lộn xộn?"
Trần Huyên bật thốt lên nói: "Sao em biết?"
Lâm Duyệt Vi thông suốt câu nói quen thuộc này từ đâu ra, lần trước Khuất Tuyết Tùng cũng từng "căn dặn" nàng như vậy, nên bây giờ Lâm Duyệt Vi có chút không tin lắm, lần trước dù chỉ nhìn thoáng qua, tuy có ít nhiều nguy hiểm, nhưng trông cũng không giống như loại người làm càn.
Trần Huyên thấy ánh mắt một lời khó nói hết của nàng bỗng nhớ đến tình báo hụt lần trước về Khuất Tuyết Tùng nên không khỏi ngượng ngùng mà thanh minh: "Trước đó do chị bị che mất đầu óc, em có thể không tin, lần này chị không chắc chắn nhưng cứ nhìn hai việc chị sắp kể rồi em tự phân tích đi."
Lâm Duyệt Vi tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Theo lời Trần Huyên kể, Kê Hàm là một người rất thần bí. Một con hắc mã* được sinh ra trong giới đại diện hơn một thập kỷ trước, có tầm nhìn và tốc độ phản ứng nhanh như chớp đã giúp hai nghệ sĩ của cô ấy liên tiếp nổi tiếng, giá trị con người lại càng tăng lên. Không ai biết cô ấy là ai, nguồn gốc vô biên, thêm thủ đoạn vô hạn, nếu có một tiết mục giống tiết mục Lâm Duyệt Vi từng tham gia gọi là《 người đại diện 101》 , thì Kê Hàm tuyệt đối được giải quán quân.
*Hắc Mã: thường được dùng để chỉ những người xuất chúng, hiếm có khó tìm.
Lâm Duyệt Vi líu lưỡi, cảm thấy Trần Huyên quá khoa trương, nói: "Đến mức này sao?"
Trần Huyên nhún vai nói: "Chứ sao, chị đã quan sát cô ấy, từ một người không chút nổi bật, không ai quan tâm, đã tự mình mở được công ty riêng, kí hợp đồng với một vài nghệ sĩ, vậy mà đến giờ đã có thể hô mưa gọi gió."
Lâm Duyệt Vi nhớ rõ người này làm việc ở Phong Nguyên, nói: "Không đúng, chị ta hiện tại không phải không có công ty riêng sao?"
Trần Huyên liếc nhìn nàng, bổ sung thêm: "Em từ từ nghe đi, người trẻ tuổi thật không biết kiên nhẫn gì cả?"
Lâm Duyệt Vi ngoài miệng làm động tác kéo khóa lại.
"Vào lúc đỉnh cao nhất trong sự nghiệp thì Kê Hàm dính phải scandal, em đoán xem là gì?" Trần Huyên biết một tin đồn hiếm hoi, Lâm Duyệt Vi thực sự không thể đoán ra được nó là gì, mở trình duyệt vào phần tìm kiếm, nhập chữ: Kê Hàm......
"......" Trần Huyên đoạt lấy điện thoại của nàng, nói đáp án chính xác, "Cô ấy cùng nghệ sĩ trong công ty yêu đương, không những yêu đương, còn bắt cá hai tay, cả hai nghệ sĩ kia đều là nữ, khi đó hôn nhân đồng tính còn chưa hợp pháp, nếu không phải internet phát triển như bây giờ, phần lớn cư dân mạng đều ăn dưa đến điên rồi. Nhưng năm đó vẫn phải đối mặt với cánh nhà báo, đặc biệt khi có một vị nghệ sĩ là người Hồng Kông, báo chí Hồng Kông đưa tin trong một thời gian rất dài, năm đó tưởng không loạn mà lại loạn đến không tưởng."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Trần Huyên nói: "Sao em không hỏi tiếp chuyện sau đó?"
Lâm Duyệt Vi khép bớt miệng lại, : "Sau đó thế nào?"
Trần Huyên nói: "Công ty của cô ấy hợp tác cùng một người bạn, nhưng cả hai làm việc độc lập, khi ấy chuyện này mà còn lan rộng thì về sau sẽ tạo ra ảnh hưởng rất xấu, người bạn kia nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chiếm luôn công ty của cô ấy, sau đó, có lẽ do xảy ra mâu thuẫn, hoặc cũng có thể do cô ấy không thích làm công cho người khác - không cần đến công ty ấy nữa, đi tìm việc khác, tìm một hồi thì lạc vào văn phòng của phó tổng đương nhiệm Phong Nguyên, khi ấy Phong Nguyên vẫn là một công ty nhỏ nhưng vào đến tay cô ấy lại phát triển không ngừng, em nói người này có lợi hại hay không?"
Quá kích thích, Lâm Duyệt Vi không kìm được lấy ít hạt dưa trên bàn, đưa một ít cho Trần Huyên cùng Vương Viên Viên, hỏi tiếp: "Nhỡ do hiểu lầm thì sao?"
Trần Huyên dùng răng cắn một phát, hạt dưa phát ra tiếng tách, rồi cô đưa nhanh nhân hạt vào trong miệng, nói: "Từ đầu tới cuối Kê Hàm cũng chưa từng thanh minh bất cứ câu nào. Nếu do hiểu lầm, ít nhất cô ấy cũng phải phủ nhận một chút chứ."
Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm: "Thể nào cũng tái phạm."
Trần Huyên: "Em nói gì?"
Lâm Duyệt Vi lắc đầu: "Không có gì."
Người phụ nữ này quá nguy hiểm, Thiệu Nhã Tư nhất định sẽ bị ăn sạch sẽ, thế mà còn cho người ta đầu cơ trục lợi kiếm tiền.
Trần Huyên vui vẻ thoải mái mà nói: "Tôi nghe cấp dưới cô ấy nói mới kí với hai nữ nghệ sĩ, trong đó một người là vai chính bộ phim này, không biết có tái diễn chuyện xưa không nữa."
Lời này không khác gì bỏ thêm đá vào nỗi lo trong lòng Lâm Duyệt Vi.
"Dù sao em là cấp dưới của chị cũng thỏa đáng rồi, yên tâm." Trần Huyên nói.
Lâm Duyệt Vi nhìn về phía ánh mắt của phức tạp của cô, cuối cùng vẫn không nói câu nào, ngoài việc cầu ông trời phù hộ Thiệu Nhã Tư thêm nhiều phúc, còn có thể nói gì nữa.
Buổi tối Trần Huyên mời nhóm người của đạo diễn ăn cơm, với mạng lưới giao tiếp của Trần Huyên, muốn giúp Lâm Duyệt Vi thuận lợi có được một vai nhỏ cũng không khó. Lâm Duyệt Vi nhìn xung quanh một chút, chờ đến khi tất cả mọi người đều đến đông đủ nhưng vẫn không thấy Kê Hàm, khó tránh khỏi hơi thất vọng.
Trần Huyên khều nhẹ tay nàng dưới bàn, Lâm Duyệt Vi thu liễm cảm xúc, chuyên tâm ứng phó mọi người trước mặt.
***
Lâm Duyệt Vi được đưa về đến cửa tiểu khu rồi được Cố Nghiên Thu đón lên xe, về tới nhà đã nằm trên sofa không nhúc nhích, Schrodinger dùng cái đuôi xù lông của nó quét tới quét lui trên mặt nàng, Lâm Duyệt Vi cũng mặc kệ không phản ứng.
Cố Nghiên Thu đêm nay phải ở phòng sách làm đêm nên sau khi nói với Lâm Duyệt Vi mình không có thời gian thì đi lên lầu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Thiệu Nhã Tư: Có thể nói chuyện điện thoại tí không ~
Số điện thoại lướt qua màn hình.
Lâm Duyệt Vi lười biếng mà híp mắt mở ra một khe hở, thấy rõ người gửi tin nhắn mới trả lời: 【 có! 】
Thiệu Nhã Tư: Có thì có, sao phải thêm dấu chấm than chứ ﹁_﹁
Ngay sau đó là tiếng chuông điện thoại.
Vừa mới nhận điện thoại, giọng điệu nói chuyện của Thiệu Nhã Tư đã khiến cho lông tóc Lâm Duyệt Vi đều dựng đứng lên.
Thiệu Nhã Tư vừa thẹn thùng lại vừa rối rắm nói: "Có người vừa thổ lộ với mình, làm sao bây giờ? Mình có nên đồng ý không?"
Lâm Duyệt Vi cơ hồ tuyệt vọng: "Là Kê Hàm sao?"
Thiệu Nhã Tư nói: "Sao cậu biết?"
Lâm Duyệt Vi lạnh căm căm nói: "Đại khái cậu vẫn chưa biết chị ta có mưu đồ quấy rối cậu chứ gì"
Thiệu Nhã Tư vậy mà lại có chút vui vẻ nói: "Chị ấy nói chị ấy đã thích mình từ rất lâu rồi."
Lâm Duyệt Vi hiện tại thật chỉ muốn thu nhỏ lại lọt vào đường dây điện thoại để chui thẳng vào não Thiệu Nhã Tư, chủ yếu để hét vào tai cô: Cậu tỉnh lại cho mình đi!
Lâm Duyệt Vi nói: "Cậu không cảm thấy tuổi chị ta hơi lớn sao? Năm nay ba mươi hai hay ba mươi ba rồi?"
Thiệu Nhã Tư nghiễm nhiên đã rơi xuống tận đáy bể tình, ngọt ngào nói: "Cũng còn trẻ chán, chỉ hơn mình mười tuổi, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi thật nữa."
Lâm Duyệt Vi càng nghe giọng điệu của cô bạn càng cảm thấy người này đã hết thuốc chữa, nàng không thích không có chứng cứ đã bôi nhọ người khác, đặc biệt là sau việc của Khuất Tuyết Tùng, giới giải trí thật giả khó phân biệt, ngoại trừ người trong cuộc chỉ sợ ai cũng không biết chân tướng bên trong, nàng lại không có biện pháp, đành lạnh giọng chọc thủng suy nghĩ màu hồng của Thiệu Nhã Tư, nói: "Cậu có biết chị ta từng có tiền sử yêu đương viusw nghệ sĩ của mình không? Mà còn bắt cá hai tay, cuối cùng thua mất cả công ty của bản thân."
Thiệu Nhã Tư giật mình nói: "Hả? Không thể nào?"
Lâm Duyệt Vi: "Phải hay không chính cậu đi hỏi chị ta đi, con người cáo già xảo quyệt như vậy, cậu không nên để bị lừa."
Thái độ Thiệu Nhã Tư vẫn khá tốt, tương đối tin tưởng Lâm Duyệt Vi, sau khi nghe nàng nói xong, bèn hạ giọng nói: "Được, mình đi hỏi một chút."
Không khó để nhận ra giọng Thiệu Nhã Tư hơi hụt hẫng.
"Khoan đã." Lâm Duyệt Vi gọi cô lại, ngăn việc cô cúp điện thoại.
"Còn có chuyện gì sao?"
"Chị ta tỏ tình khi nào?"
"Một giờ trước."
"Hôm nay khi mình tới chỗ casting, ở hội trường nhìn thấy chị ta, vai chính do nghệ sĩ dưới quyền chị ta đảm nhiệm, sao có thể thổ lộ với cậu? Đoàn phim của cậu không phải đang ở thành phố M sao? Từ Yến Ninh ngồi máy bay phải vài tiếng đồng hồ mới tới, buổi sáng chị ta ở