"Chuyện này......"
Cố Nghiên Thu dùng biểu tình vi diệu nhìn Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi buông tay, "Tôi không miễn cưỡng."
Môi Cố Nghiên Thu nhấp nhấp: "Có thể."
Lúc này đến phiên Lâm Duyệt Vi kinh ngạc, mắt nàng đảo quanh, cảm nhận một chút hối hận.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng: "Khi nào? Bây giờ sao?"
Tốc độ Cố Nghiên Thu bình tĩnh rất nhanh, đôi tai ửng đỏ đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoàn toàn không khác gì mọi khi.
Lâm Duyệt Vi bắt đầu kéo dài thời gian: "Tắm rửa xong đi."
Hai người ở bên nhau kỳ thật không có bao nhiêu lời để nói, Cố Nghiên Thu có việc gì cũng đều giấu ở trong lòng, Lâm Duyệt Vi lại là loại người bạn kính nàng một phần nàng sẽ đáp trả bạn một phần, nếu bạn không để ý đến nàng, nàng cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì đi tìm bạn nói chuyện, trừ phi là có mưu đồ khác.
Nàng không có mưu đồ gì đối với Cố Nghiên Thu, vừa mới tính kế, bây giờ trong lòng đã không được tự nhiên rồi.
Trong phòng Cố Nghiên Thu chỉ có một chiếc giường, một cái sô pha đơn, nhưng có thể chuyển thành ghế nằm, Lâm Duyệt Vi nhìn Cố Nghiên Thu dọn phòng từ trong ngăn tủ ôm ra một bộ chăn gối, trải lên ghế nằm.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cố Nghiên Thu đâu vào đấy mà sắp xếp chỗ đêm nay cô phải ngủ, tiếp theo đặt bộ đồ ngủ muốn mặc lên trên giường, Lâm Duyệt Vi nhìn lướt qua, đồ bộ tay dài quần dài, tơ lụa màu đen, giống hệt kiểu dáng cô vẫn mặc mọi khi.
Lâm Duyệt Vi biết có một loại người, đối với thói quen chấp nhất đến đáng sợ, không bao giờ chủ động thay đổi, xem ra Cố Nghiên Thu chính là loại người này, không giống Lâm Duyệt Vi thích cảm giác mới mẻ, đồ ngủ đủ loại kiểu dáng treo đầy trong tủ quần áo.
Vấn đề chính là, khi tới đây Lâm Duyệt Vi không mang áo ngủ, nàng đảo mắt muốn nhìn xem vị Cố tiểu thư này sẽ chuẩn bị cho mình kiểu dáng gì, có phải cũng giống cô hay không, cứ như vậy chẳng phải là mặc đồ couple sao?
Lâm Duyệt Vi ngó một chút, cẳng chân nhẹ nhàng mà run lên, khôi phục trấn định.
Nàng thấy Cố Nghiên Thu từ dưới đáy ngăn tủ lấy ra một bộ đồ ngủ có phong cách phim hoạt hình hoàn toàn lỗi thời, trên bộ đồ thô sơ in hình Mashimaro. Tim Lâm Duyệt Vi nói, chẳng lẽ Cố Nghiên Thu còn có một nhân cách khác? Một nhân cách cấm dục, nhân cách còn lại là ngây thơ.
"Lâm tiểu thư."
"Hả?" Lâm Duyệt Vi suy nghĩ, đáp cô một câu.
"Mẹ em nói ở nhà em thích mặc như vậy, đã giặt rồi, tôi đã mua từ trước, không phải cố tình lấy lòng em." Cố Nghiên Thu nói, "Tôi thật không có ý với em."
Ma chú "Tôi không có ý với em" của Cố Nghiên Thu mấy ngày trước vốn dĩ đã bị Lâm Duyệt Vi tiêu hóa hết, bây giờ lại nghe cô nhắc tới, không muốn nhớ cũng không xong.
Lâm Duyệt Vi: "Biết rồi, lần sau chị mà nói những lời này nữa thì tôi sẽ cho là chị có ý với tôi thật đấy." Lâm Duyệt Vi ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, xem chị còn dám nói không.
Cố Nghiên Thu: "Hả?" Vậy có khác gì ép mua ép bán?
Lâm Duyệt Vi trừng mắt nói: "Hả cái gì mà hả, nhớ kỹ là được rồi."
Nàng phát hiện Cố Nghiên Thu luôn có biện pháp khiến nàng mất khống chế, đối với Giang Tùng Bích cũng chưa từng tức tới vậy.
Cố Nghiên Thu: "Ừm."
Chỉ là việc nhỏ, không mất phong nhã, cứ nghe nàng vậy.
Lúc này Cố Nghiên Thu còn không biết, hình thức quen biết của hai người bây giờ chính là tiền đề cho mối quan hệ dài đăng đẳng sau này.
Lâm Duyệt Vi lê dép lê đi tới, lấy đồ ngủ trong tay Cố Nghiên Thu, "Tôi đi tắm trước." Nàng mà còn phải nhìn Cố Nghiên Thu nhiều thêm một giây thì sẽ sinh thêm khí tức thêm một phần, tức giận đến tim đập liên hồi.
Lâm Duyệt Vi vừa đi vài bước, đột nhiên xoay người, không kiên nhẫn nói: "Chị đi theo tôi làm gì?"
"Em biết mọi thứ bên trong đặt ở chỗ nào sao? Tôi......" Cố Nghiên Thu vốn muốn nói, tôi đi vào chỉ rõ cho em, lại bị Lâm Duyệt Vi cắt ngang, "Tôi có mắt, tự mình sẽ xem."
Tâm Cố Nghiên Thu nói tôi lại chọc tức em ở đâu rồi sao? Nhưng Lâm Duyệt Vi đã nói như thế, cô chỉ đành biết nghe lời phải mà tiếp nhận thôi, dừng bước, giơ hai tay lên, tỏ vẻ hết thảy nghe theo Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi đóng cửa phòng tắm.
Cố Nghiên Thu đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng đèn hắt ra từ khe cửa phòng tắm một lát, vội vàng lần hai hạt Phật châu, như từ trong mộng tỉnh lại, xoay người đi tới bàn sách.
Lâm Duyệt Vi dùng chút thời gian, thuận thuận lợi lợi mà tắm xong, trên đầu trùm một tấm khăn lông lớn, hình in Mashimaro trước ngực áo ngủ khá bắt mắt, ánh mắt Cố Nghiên Thu dừng lại trong chớp mắt, khóe môi hơi hơi cong lên, gật gật đầu với nàng, rồi dời đi ánh mắt.
Lâm Duyệt Vi nghe thấy cô đang cùng ai đó nói chuyện điện thoại, tiếng trung tiếng anh lẫn lộn, tiếng Trung đọc từng chữ mượt mà, còn tiếng Anh thì có khẩu âm giống người bản địa. Nếu Lâm Duyệt Vi nghe được những người khác nói như thế, khẳng định sẽ âm thầm mắng trong lòng là làm màu, nhưng với Cố Nghiên Thu thì không, nghe thấy rất đặc biệt. Lâm Duyệt Vi ở trong lòng cảm thán một tiếng, đúng là giọng hay rất quan trọng, nói cái gì cũng đều dễ nghe.
Lâm Duyệt Vi muốn sấy tóc, lại nghĩ nghĩ, không dám quấy rầy cuộc điện thoại của Cố Nghiên Thu, căn cứ theo kinh nghiệm kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, quả thực tìm được máy sấy, bên trong còn có những món đồ khác, nàng liếc mắt một cái chứ không để ý lắm, chỉ lấy máy sấy ra.
Nàng không vội sấy tóc, mà hơi rũ đôi mắt, làm bộ đùa nghịch nguồn điện, lỗ tai dựng lên cao, nghe Cố Nghiên Thu nói chuyện, có vẻ hai người rất thân mật, lúc nào cũng thấy cô cong môi mỉm cười, hẳn không phải bạn trong công tác.
Người này cũng sẽ cười chân thành đến như thế sao? Lòng Lâm Duyệt Vi bất chợt dâng lên một tia cảm giác nói không nên lời, nghẹn lại ở tim.
"Không tiện, có người ở đây."
Lâm Duyệt Vi bất mãn mà bĩu môi: Người là chỉ nàng sao? Tên của nàng là "Người" à???
"Ừm, tốt vô cùng, không cần về nước, cậu trở về cũng không giúp được, lo chuyện của cậu đi, đừng