Khí tức trầm hương ngào ngạt từ người trước mặt chậm rãi vây lấy nàng, đầy quyến rũ trong nguy hiểm.
"Lâm tiểu thư mời." Cố Nghiên Thu lễ phép khiêm nhường nói.
Tuy rằng người bên ngoài nhìn vào thấy buổi hôn lễ hôm nay có thanh thế rất lớn, tưởng chừng được chuẩn bị đến thập phần phức tạp, nhưng mọi chuyện hoàn toàn không liên quan tới Lâm Duyệt Vi, nhẫn cưới và lễ phục được tuyển chọn dựa trên kiểu dáng yêu thích của nàng, và nàng chỉ tùy tiện chỉ đại một cái trước hôn lễ.
Tuy là như thế, nhưng hôm nay trời còn chưa sáng nàng đã bị đánh thức, tới tới lui lui mà lăn lộn cả ngày, thực sự là mệt mỏi tới cực điểm, nàng không còn hơi sức khách khí, gật đầu bước xuống xe trước.
Lúc vừa lên xe, Cố Nghiên Thu cũng cùng Lâm Duyệt Vi nói vài câu, nhưng mà đối phương tựa hồ không mấy hưởng ứng, suốt cả chuyến xe không phải nhắm mắt dưỡng thần, thì cúi đầu chơi di động, cùng bằng hữu nói chuyện phiếm.
Cố Nghiên Thu nhàn nhạt mỉm cười, đối với thái độ của nàng, cô không mấy để tâm, vốn dĩ chỉ là một giao ước, cô là người được lợi trong chuyện này, cho dù đối phương không muốn giao tiếp với cô, hay nổi tính tình trẻ con cũng là chuyện đương nhiên.
Hôn phòng được thiết kế theo phong cách Gothic cổ điển, nhưng trước cửa lớn lại treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ thẵm, bên trên dán chữ song hỉ.
Lâm Duyệt Vi đi đến cửa ngửa đầu nhìn thoáng qua, biểu tình lộ ra mười phần ghét bỏ, nửa nạc nửa mỡ, chẳng ra cái gì cả, vừa thấy đã biết là do mẹ nàng bày ra chủ ý này. Nàng trợn trừng mắt về phía trước, không khéo thật bị Cố Nghiên Thu hớp hồn rồi.
Lâm Duyệt Vi bắt gặp ánh mắt Cố Nghiên Thu nhìn qua, hai ánh mắt đối diện nhau, chậm chạp không ai nhượng bộ ai.
Cho đến khi Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở: "Lâm tiểu thư?" Đôi tai như tuyết trắng của cô khẽ hiện lên một chút màu hồng mỏng manh.
Lâm Duyệt Vi như người trong mộng chợt tỉnh, "Hả?"
Mật mã vào nhà mẹ nàng đã sớm nói cho nàng biết, trong đầu nhớ thuộc làu từng con số, thế mà đến khi ấn lại nhầm ba lần.
"Hay để tôi thử đi Lâm tiểu thư."
"Làm phiền." Lâm Duyệt Vi hơi hơi gật đầu, không miễn cưỡng chính mình, tránh sang một bên.
Cố Nghiên Thu tiến lên, khi cô khẽ lướt qua, thì Lâm Duyệt Vi chợt ngửi thấy mùi trầm hương độc đáo tỏa ra từ người cô, không biết vì lý do gì mà điều này khiến những suy nghĩ vây quanh đầu nàng khẽ yên tĩnh, rũ mắt nhìn động tác của đối phương.
Xương tay Cố Nghiên Thu rõ ràng, ngón tay linh hoạt, nhẹ ấn vài lần, thì "Tích" một tiếng, khoá cửa tự động mở từ bên trong.
Lâm Duyệt Vi vừa thấy bố trí bên trong thì bèn nhẹ nhàng thở ra, may mà mẹ nàng cũng chưa phát rồ đến mức dán chữ song hỉ đỏ khắp nhà, nếu không nàng cũng không biết làm sao sống nổi.
Lâm Duyệt Vi thay dép lê, cùng Cố Nghiên Thu "tuần tra" một lần trên lầu. Căn biệt thự được chia đều cho phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, phòng ngủ chính có quầy bar mini, phòng sách nhỏ và phòng khách, còn phòng ngủ phụ chỉ có một chiếc giường lớn phối cùng một bộ ghế sô pha.
Lâm Duyệt Vi đã nhắm trúng phòng ngủ chính, nhưng nàng cảm thấy nói thẳng ra như vậy không hay cho lắm, sau khi xem phòng xong Cố Nghiên Thu chủ động nói: "Tôi sẽ ở phòng ngủ phụ."
Lâm Duyệt Vi làm bộ làm tịch mà khách khí một chút: "Vậy đâu có được?"
Cố Nghiên Thu sao có thể không biết nàng thích phòng ngủ chính, mới vừa rồi tròng mắt nàng sắp dính chặt vào phòng không gỡ ra được, bây giờ thấy nàng rõ ràng rất muốn lại còn cẩn thủ lễ phép thì bất giác cảm thấy khá buồn cười.
Nhưng khi Cố Nghiên Thu mở miệng giọng điệu lại vững vàng đến nghe không ra một chút cảm xúc nào: "Tôi thích phòng ngủ nhỏ một chút."
Lâm Duyệt Vi thuận nước đẩy thuyền cười nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Cố Nghiên Thu gật đầu, xoay người xuống lầu.
Lâm Duyệt Vi ngã xuống sô pha trong phòng, thử chất lượng của sô pha, tiếp theo tay chạm vào chỗ này, chạm vào chỗ kia, cẩn thận mà kiểm tra. Nàng được nuông chiều từ bé, bình thường sống tương đối sạch sẽ, một chút bụi bậm cũng không thể có, từ từ nuôi dưỡng thành thói quen.
Cộc cộc cộc--
Lâm Duyệt Vi đang dùng giấy khăn lau tủ đầu giường ngẩng đầu nhìn lại.
Cố Nghiên Thu đã quay lại, bên chân là rương hành lý của nàng.
"Tôi vừa xuống lấy hành lý, thuận tiện giúp em mang lên."
"Làm phiền rồi." Lâm Duyệt Vi chạy nhanh tới nhận rương hành lý, nói lời cảm ơn, "Quấy rầy Cố tiểu thư."
"Không phiền, tôi đi trước." Cố Nghiên Thu chỉ chỉ dưới lầu.
"Ừm."
Cô tới rồi lại đi, Lâm Duyệt Vi đứng ở cửa nhìn bóng dáng cô đến thất thần, rồi sau đó hơi hơi nhăn mi, trong đầu tràn ngập nghi vấn lớn lớn nhỏ nhỏ.
Nàng không hiểu Cố Nghiên Thu, một chút cũng không hiểu. Là cô nhận giao ước hôn nhân này, hay là do mẹ nàng dốc lòng thúc đẩy.
Cố Nghiên Thu ở nước ngoài du học nhiều năm, vừa về nước đã nghe tin dữ mẹ ruột bệnh nặng qua đời, sau lại nghe tin mẹ cùng anh trai kế Cố Phi Tuyền đã tới ở Cố gia, nghiễm nhiên có thể thay thế địa vị trước đó của Cố phu nhân và Cố Nghiên Thu. Cô một mình tứ cố vô thân, bà Lâm vì thấy cô bơ vơ không nơi nương tựa, muốn giúp cô tranh đoạt gia sản nên mới lập ra kế hoạch này, giúp cô trở thành người nhà Lâm gia, có Lâm gia chống lưng, người nhà họ Cố sẽ không ai dám khi dễ cô.
Về phần nguyên nhân, nghe bà Lâm nói, trước đây Cố phu nhân - cũng chính là mẹ ruột của Cố Nghiên Thu khi Lâm Duyệt Vi còn rất nhỏ đã từng cứu mạng của nàng, bây giờ bất quá chỉ là lấy thân báo đáp thôi.
Lúc bà Lâm nhắc tới chuyện này, Lâm Duyệt Vi cũng có chút ấn tượng, hồi nhỏ trong một lần ham chơi mém tí thì chết đuối, may được một thần tiên tỷ tỷ cứu vớt, thần tiên tỷ tỷ trông như thế nào thì nàng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ người ấy rất rất xinh đẹp, trong lòng Lâm Duyệt Vi thuở nhỏ, không có ai đẹp hơn so với thần tiên tỷ tỷ.
Nếu con gái của thần tiên tỷ tỷ đã gặp nạn, kết thì cứ kết đi, cùng lắm chỉ có mấy năm.
Lâm Duyệt Vi không dự tính yêu đương, nàng còn có chuyện muốn làm, đối với loại chuyện không liên quan này không suy nghĩ quá nhiều.
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nàng định định tâm thần, xoay người mở cửa phòng.
***
Lâm Duyệt Vi tẩy trang rồi tắm rửa, vốn tính đi ngủ, nhưng khi mở cửa