Editor: Captaindl
"Sao trước đó cậu không nói với tôi?" Cố Nghiên Thu nắm chặt bút máy trong tay, hôm nay đã là thứ năm rồi.
Lâm Chí trả lời "Không phải khi đó ngoài chuyện công tác cái gì cũng không để ý đến em sao? Em quên mất luôn."
Cố Nghiên Thu: "..... Được, cậu trở về đi!"
Lâm Chí kinh ngạc : "Cứ như vậy?" Hắn cho rằng Cố Nghiên Thu còn phải lo lắng chuẩn bị một phen, buổi tối tặng quà lần trước Cố Nghiên Thu còn đi mua quần áo mới để mặc, hiện tại lại buông tha vô cùng đơn giản như vậy?
Cố Nghiên Thu ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn: "Bằng không còn muốn thế nào?"
"Không như thế nào, không như thế nào." Tâm tư của sếp không thể đoán, Lâm Chí cúi đầu khom lưng đi ra ngoài.
"Em tan làm đây, hẹn gặp lại Tiểu Cố tổng." Sáu giờ chiều, Lâm Chí ở lại muộn hơn đồng nghiệp tầm nửa tiếng, quay lại chỗ Cố Nghiên Thu tạm biệt, lại thấy Cố Nghiên Thu ngồi ở bàn làm việc đứng lên, gấp lại tư liệu bên người, nhìn bộ dáng như muốn tan làm.
"Tạm biệt." Cố Nghiên Thu liếc mắt nhìn sang hắn.
Lâm Chí: "Ngài đây là muốn tan tầm?"
Cố Nghiên Thu uhm một tiếng.
Trên mặt Lâm Chí hiện lên một tia ý cười, hắn liền biết Cố Nghiên Thu sẽ không tùy tiện như vậy.
Lâm Chí đứng ở cửa nói, "Em chờ chị một lát nha."
Cố Nghiên Thu cũng không từ chối.
Cố Nghiên Thu khoác túi xách lên vai, khóa kỹ cửa văn phòng, Lâm Chí cùng cô đi bộ ra ngoài, thang máy xuống đến tầng một, Lâm Chí liền bước ra ngoài, đưa tay làm động tác tạm biệt với Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu nhàn nhạt nhếch môi dưới, tiếp tục đi xuống tầng G, lái xe rời khỏi cao ốc.
Cô tan làm sớm hơn ngày thường, không phải muốn đi mua quần áo mới đến chỗ Lâm Duyệt Vi, mà cô trở về Cố trạch một chuyến.
Vào hè, trời tối rất nhanh, mặt trời lặn đường chân trời nửa đen nửa đỏ như ráng. Cố trạch tọa lạc ở nơi hoàng hôn buông xuống, lộ ra một dáng vẻ già nua nặng nề.
Như là điều tất yếu, nếu Cố Hòa không kêu cô, Cố Nghiên Thu sẽ không chủ động tới Cố trạch. Lâm Duyệt Vi đến đây đã ba tháng trước, trừ bỏ lần hai nàng cùng nhau đến, thì đây là lần thứ hai cô đến.
Cố Nghiên Thu bước vào cửa lớn, tất cả các đèn ở phòng khách đều mở lên, Cố Hòa ngồi trên sô pha giữa phòng, đôi tay đặt trên đầu gối, vai lưng thẳng tấp, bóng dáng nhìn dày rộng như trước kia, nhưng lại không mang đến cảm giác an toàn cho Cố Nghiên Thu.
"Ba". Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng gọi lên một tiếng.
Cố Hòa không đáp lại.
Cố Nghiên Thu đi đến trước mặt, phát hiện đôi mắt Cố Hòa hơi híp lại, hô hấp vững vàng, phảng phất giống như ngủ rồi. Cố Nghiên Thu không kêu ông nữa, mà ngồi xuống ở một cái ghế khác, từ đầu tóc đến ngón chân cô, nam nhân này góp phần quan trọng nhất, nhưng hiện tại ông lại trở nên xa lạ đến như thế.
Cố Hòa phun một cổ khí ở mũi, ngón tay ở đầu gối run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Gương mặt Cố Hòa hơi rũ, lộ ra mệt mỏi: "Tiểu Nghiên Thu?"
Ngực Cố Nghiên Thu đau xót, vì xưng hô quen thuộc như vậy mà đỏ cả hốc mắt, âm thanh cô nhu hòa xuống, kêu lên: "Ba, là con."
"Đến đây." Cố Hòa hướng cô vẫy vẫy tay, vẫn y như lúc còn bé.
Những hận ý với Cố Hòa chỉ vì một động tác nho nhỏ mà sụp đổ, Cố Nghiên Thu đứng dậy, ngồi xuống bên người ông.
Cố Hòa hỏi, "Có phải con cảm thấy ba ba rất tệ không?"
"Dạ." Cố Nghiên Thu ôn nhu nói, "Con chỉ không hiểu vì sao ba lại muốn cưới nữ nhân khác, con cũng không phản đối ba cưới, nhưng ba cũng không nên ở thời điểm xương cốt mẹ chưa lạnh mà làm ra loại chuyện như vậy. Còn có, Cố Phi Tuyền anh ta...."
Mí mắt Cố Hòa buông xuống, thấy không rõ thần sắc của ông, Cố Nghiên Thu dời tầm mắt xuống ngón tay ông, trên ngón áp út vẫn còn mang nhẫn cưới kết hôn với mẹ cô năm đó.
Trong đầu Cố Nghiên Thu chợt lóe lên chút ý niệm, bắt lấy tay Cố Hòa, bật thốt lên hỏi: "Ba, có phải ba có nỗi khổ gì hay không?"
"Nghiên Thu trở về rồi sao, vừa về liền lôi kéo ba ba nói đông nói tây, cảm tình thật tốt." Vòng eo Hạ Tùng Quân manh khảnh, một thân sườn xám, yểu điệu bước từ cầu thang xuống.
"Lão Cố, Phi Tuyền nói gặp chút vấn đề trong công việc, không biết có thể hỏi ý kiến ông một chút không."
Cố Hòa lên tiếng, "Bà kêu nó đến đây hỏi mới phải."
Hạ Tùng Quân liền cười, nhẹ giọng "Phi Tuyền là tiểu tử ngốc, nói cái gì cũng sợ ông cảm thấy nó không nên thân, nên không dám đến hỏi ông, ông là ba nó, sao còn so đo chút việc nhỏ này, ông nói có phải hay không?"
Âm thanh Cố Hòa đè nặng "Uhm" một tiếng.
Cố Nghiên Thu hỏi chuyện lại bị Hạ Tùng Quân đánh gãy, trong lòng tức giận, Cố Hòa giật giật tay ông đang nằm trong tay Cố Nghiên Thu, nắm trở về nói, "Con đi làm một ngày mệt rồi đi, đồ ăn còn lát nữa mới xong, kêu dì làm cho con một chén canh hạt sen uống trước."
Cố Hòa lại nói: "Tùng Quân, cũng làm cho Phi Tuyền một chén, hôm nay tôi thấy mắt nó quầng thâm rất nặng, đừng quá liệu mạng, thân thể quan trọng."
Nam nhân này bày ra quan tâm chưa từng có, Hạ Tùng Quân hai mươi năm nay đều mong được chút ôn nhu như vậy, đang tiếc chưa từng thấy qua, khóe mắt bà thiếu chút nữa phiếm ra nước mắt "Bây giờ tôi lên lầu kêu nó liền."
Trong lòng Cố Hòa thở dài một hơi.
Hạ Tùng Quân đi rồi, Cố Nghiên Thu muốn nhắc lại chuyện lúc nãy "Ba..."
Cố Hòa cắt ngang cô, "Đi uống canh hạt sen đi."
Nói xong liền nhắm mắt lại, như Cố Nghiên Thu nói cái gì ông đều một mực làm như không nghe thấy.
Cố Phi Tuyền ở trong phòng làm việc, lần trước Cố Hòa thăng chức cho hắn, để hắn đảm nhiệm giám đốc chi nhánh, hiện tại hoàn toàn là người nắm quyền. Hắn rất có tinh thần thi đua, tuổi trẻ khí thịnh, làm liên tục, tinh thần hơn lúc trước gấp trăm lần, không đơn thuần là vì để cho Cố Hòa xem, càng là vì chính hắn.
"Phi Tuyền." Hạ Tùng Quân giơ tay gõ cửa, nói với vào.
"Vào đi mẹ, cửa không khóa."
Cố Phi Tuyền vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt của mẹ hắn tươi cười rõ ràng, không khỏi mỉm cười theo: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
Hạ Tùng Quân nhìn Cố Phi Tuyền, diện mạo Cố Phi Tuyền khá giống Cố Hòa, mi dài mắt rộng trán vuông, hào hoa phong nhã, đang mặc một cái áo sơ mi màu trắng, rất có cảm giác tinh anh trong xã hội, Hạ Tùng Quân càng nhìn đứa con này càng cảm thấy vui mừng.
Cố Phi Tuyền bị bà nhìn đến ngượng ngùng nói: "Rốt cục làm sao vậy, mẹ đừng cười như vậy không nói cho con."
Hạ Tùng Quân cười "Ba con kêu con xuống lầu uống canh hạt sen."
Cố Phi Tuyền nhướng mắt "Bây giờ?" Chuyện này có cái gì mà vui vẻ?
Hạ Tùng Quân lại nói, "Ba con nói sáng hôm nay thấy quầng thâm trên mắt con rất đậm, nói con đừng quá liều mạng, thân thể quan trọng. Ba con vẫn thực là quan tâm con."
Cố Phi Tuyền nhất thời á khẩu, hắn hàm hồ mà ừ một tiếng, gương mặt tuấn tú an tĩnh, lộ ra một tia mờ mịt. Đây là lời Cố Hòe thực sự sẽ nói ra sao? Hắn không tin.
Hạ Tùng Quân lên tiếng: "Cho nên nói con chỉ cần biểu hiện thật tốt, ba con sẽ nhìn thấy được, con không thể kém so với bất kỳ người nào, đặc biệt là Cố Nghiên Thu kia. Cố gia này, sớm muộn cũng là của hai mẹ con chúng ta."
Hạ Tùng Quân mở cửa sổ phòng Cố Phi Tuyền ra, từ phương hướng này nhìn xuống, Cố trạch thu hết vào mắt, ánh mắt Hạ Tùng Quân tham lam nhìn quanh hết một tấc một tấc đất.
Con trai phía sau bà lại chậm chạp không trả lời bà.
Hạ Tùng Quân quay đầu lại, Cố Phi Tuyền đang đánh máy trên notebook.
Hạ Tùng Quân: "...."
"Con ở chỗ này nỗ lực làm việc có ích lợi gì chứ, ba con cũng không có nhìn thấy." Hạ Tùng Quân hận rèn sắt không thành thép nói, "Con xuống lầu đi, mang lại cảm giác tồn tại một chút coi."
Trong lòng Cố Phi Tuyền khinh thường chuyện lấy lòng Cố Hòa, lên tiếng cho có lệ: "Chờ con viết xong cái này đã."
Hạ Tùng Quân lại nói: "Cố Nghiên Thu đã trở về, đang ở dưới lầu."
Cố Phi Tuyền nghe vậy liền động, Hạ Tùng Quân đi theo phía sau hắn, âm thầm nghĩ, vẫn còn chiêu này lợi hại. Thái độ con trai bà với Cố Hòa vẫn luôn không mặn không nhạt, Hạ Tùng Quân phải thúc giục, bày mưu tính kế mới làm được một ít chuyện khiến cho Cố Hòa vui vẻ, duy độc đối với Cố Nghiên Thu, mười phần không cần đốc thúc, có thể khiến cho Cố Nghiên Thu ngột ngạt, Cố Phi Tuyền làm cái gì cũng vui.
Cố Nghiên Thu nghe được tiếng bước chân từ phía cầu thang trên lầu, liền ngước mắt nhìn qua, dáng người Cố Phi Tuyền có ba phần tương tự Cố Hòa sải bước đi đến, "Muội muội trở về rồi à."
Hắn cố tình nhấn âm chỗ từ "muội muội", quả nhiên thấy Cố Nghiên Thu nhíu mày, trong lòng cảm thấy đắc ý, ngồi xuống đem chén canh hạt sen của mình uống.
Hôm nay Cố Nghiên Thu về nhà xong tâm tình không phải thực tốt, lười cùng hắn gây sự. Cố tình Cố Phi Tuyền lại không muốn buông tha cô, cười như không cười hỏi: "Mấy ngày trước anh thấy em dâu trên ảnh chụp quảng cáo, anh nghe nói nàng đang tham dự tiếc mục gì đó, định làm minh tinh?"
Tay cầm muỗng Cố Nghiên Thu dừng một chút nói: "Đúng vậy."
"Nghe nói giới giải trí thực sự rất loạn nha, có một số việc rất khó tránh khỏi, đặc biệt là nữ minh tinh, muội muội cần phải trông cẩn thận." Hắn nói không hề có chút khách khí.
Cố Nghiên Thu buông muỗng xuống, muỗng va chạm với chén nghe tinh một tiếng.
"Tôi muốn anh kêu tên tôi hơn." Cố Nghiên Thu lạnh lùng mà nhìn hắn, "Còn có, vợ của tôi tất nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt, không cần anh nhọc lòng, cho dù tôi có không bằng, Lâm gia cũng không phải để trưng. Tôi thấy anh đúng là hồ đồ rồi đi, đạo lý dễ dàng như vậy cũng không hiểu."
Cố Phi Tuyền cười cười nói, "Không phải là anh quan tâm quá sẽ bị loạn sao."
Cố Nghiên Thu nhìn hắn thật lâu xong, thình lình hỏi: "Anh có bạn gái sao?"
Cố Phi Tuyền: "...."
Cố Nghiên Thu lại lên tiếng: "Quân tâm chung thân đại sự của bản thân mình trước đi, đừng làm cho mẹ anh sốt ruột."
Cố Phi Tuyền: "Cô..."
"Tôi rất tốt, tốt vô cùng, đa tạ quan tâm." Cố Nghiên Thu bỏ chén không xuống, đứng dậy rời đi.
Hạ Tùng Quân đang đứng ở một bên, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của Cố Nghiên Thu với con trai bà. Cố Phi Tuyền ngửa đầu đem chén canh hạt sen uống một hơi cạn sạch, liền muốn lên lầu, Hạ Tùng Quân giữ chặt hắn, thấp giọng hỏi: "Con có bạn gái hay không vậy? Mẹ cũng chưa hỏi con vấn đề này."
Cố Phi Tuyền buông tay bà ra, cả giận nói: "Rốt cục mẹ bên đứng về phía bên kia phải không, sao lại giúp cô ta nói chuyện?"
Hạ Tùng Quân nói: "Đương nhiên là đứng về phía con, nhưng chuyện hỏi con có bạn gái không có xung đột gì đâu, con cũng già đầu rồi, qua sinh nhật xong liền 30, nên quyết định vì mình đi chứ, còn phải kéo dài hương hỏa Cố gia.... Mẹ còn chưa nói xong đâu."
Người lớn lải nhải vĩnh viễn vẫn là chuyện nối dõi tông đường.
Cố Phi Tuyền chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ, hai giây đã không thấy đâu.
Hạ Tùng Quân đứng cứng đơ tại chỗ: "...."
Bà âm thầm cân nhắc, đây là thời điểm đem chuyện này ra nói hằng ngày.
Cố Nghiên Thu nói có mấy câu, khiến cho sinh hoạt Cố Phi Tuyền thay đổi nước sôi lửa bỏng, hận không thể trốn khỏi nhà đi. Cố Nghiên Thu không muốn tranh giành với Cố Phi Tuyền, Cố gia hết thảy vốn chính là của cô, cô sẽ không cho ai bất kỳ cái gì.
Một nhà bằng mặt không bằng lòng ăn cơm, trên bàn cơm, Cố Nghiên Thu đem cảm xúc cùng phát hiện trong khoảng thời gian ở công ty nói cho Cố Hòa, Cố Hòa ngồi trên vị trí chủ bàn, nhíu nhíu mi mắt hỏi: "Cho nên con có tính toán gì?"
Cố Nghiên Thu sửng sốt một chút, cô đột nhiên phát hiện Cố Hòa ngồi như vậy, chậm rì rì nói chuyện với cô, toàn thân lộ ra vẻ hủ bại già nua, cơ hồ so với bộ dáng bày mưu lập kế trước kia như hai người khác nhau.
Cố Hòa lại tiếp: "Hửm?"
Cố Nghiên Thu chớp mắt, chuyện vừa rồi giống như nhìn thấy ảo giác, Cố Hòa ngồi nghiêm chỉnh như cũ, không giận tự uy.
Cố Nghiên Thu nói: "Con định giảm bớt cơ cấu, sa thải những người không thể dùng."
Cố Hòa còn chưa lên tiếng, Hạ Tùng Quân đã ai nha một tiếng nói: "Làm như vậy không phải đắc tội với những người đưa bọn họ vào sao? Con cũng vừa mới nói những người này do cấp cao xin vào, nếu bọn họ nhắm vào con thì làm sao bây giờ?"
Cố Nghiên Thu không nhanh không chậm mà nói: "Cho nên con mới chưng cầu ý kiến của ba."
Hạ Tùng Quân kinh ngạc nói: "Con sẽ công bố thân phận cho tập đoàn biết sao?"
Cố Nghiên Thu lại nói: "Tất cả đều nghe ba."
Trong lòng Hạ Tùng Quân thực sự vội muốn chết, một khi Cố Nghiên Thu công bố thân phận ở Tập Đoàn, những cái khác không nói, nhưng đối với nhân sự là tín hiệu rất lớn, hiện tại con trai và vẫn còn lanh quanh bên ngoài chưa vào được, công ty chỉ có mỗi Cố Nghiên Thu, mặc kệ cô mang chức vị gì, cho dù là công nhân bình thường đi chăng nữa, trong mắt những người đó cũng đều sẽ không giống nhau.
Hạ Tùng Quân nháy mắt ra hiệu với Cố Phi Tuyền, Cố Phi Tuyền vùi đầu ăn cơm đương nhiên không phát hiện, hơn nữa chuyện ở Tổng Công Ty hắn cũng không thể nói được cái gì.
Hạ Tùng Quân tức giận đến mức giẫm chân Cố Phi Tuyền, Cố Phi Tuyền mày cũng không nhăn lại dù chỉ một chút.
Cố Hòa không trả lời trên bàn cơm, mà lúc sau đưa Cố Nghiên Thu vào thư phòng.
"Lúc công ty mới thành lập, ba và hai chú của con cùng góp vốn, sau 30 năm, đã trãi qua rất nhiều lần gọi vốn, thành viên Hội đồng quản trị cơ cấu cũng càng ngày càng phức tạp, trong đó ba với một người họ Vương vì tranh cãi chuyện có đưa công ty ra sàn chứng khoán hay không mà nãy sinh mâu thuẫn."
Đây là lần đầu tiên Cố Nghiên Thu nghe Cố Hòa nói về tầng lãnh đạo, cô ý thức được nhìn bề ngoài kim bích huy hoàng, bên trong có lẽ đã sớm mưa thảm gió sầu.
"Ba chủ trương không lên sàn, hiện tại tình hình kinh tế không được tốt, hơn nữa công ty chúng ta lợi nhuận ổn định, mấy năm nay đều đạt kết quả, rất nhiều công ty