Chúng ta đi lãnh giấy hôn thú.
"Ngại quá, Lâm tiểu thư. Mới vừa rồi em kêu tôi không cần làm chuyện thuận tay, nên tôi không làm phần cho em."
Lâm Duyệt Vi cảm thấy nét mặt của mình trong nháy mắt vẫn còn khống chế được rất tốt, nói tiếp vô cùng tự nhiên: "Chị hiểu lầm rồi, Cố tiểu thư, tôi chỉ muốn rót ly nước thôi."
"Vậy...." Cố Nghiên Thu làm ra vẻ hiểu chuyện, biết rõ còn cố hỏi, "Em có đói không?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Câu hỏi thiếu chút nữa khiến nàng lấy nguyên cái loa úp vào bụng để phóng đại tiếng kêu của nó rõ hơn.
Lâm Duyệt Vi cố kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Không đói, cảm ơn."
Trực giác nói cho nàng biết Cố Nghiên Thu không phải loại người tốt lành gì, không muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn nên khách khí gật đầu một cái lướt qua cô, vào bếp rót một ly nước đầy, tạm thời lấp đỡ dạ dày.
Sau khi uống xong, mắt Lâm Duyệt Vi trợn tròn.
Cố Nghiên Thu tay không bước vào lấy thêm một cái chén sạch từ trong tủ, bới cơm, rồi thản nhiên không lên tiếng mà bưng một chén cơm đi ra ngoài.
Lâm Duyệt Vi nuốt nuốt nước miếng.
Ngay sau đó một cổ lửa giận xông lên đỉnh đầu nàng, người này -- ăn cơm thì cứ việc ăn cơm đi, còn ăn một chén ngắm một chén à? Đây không phải là cố ý đối đầu với nàng sao? Chị ta suốt ngày cầm Phật châu còn ngỡ rằng thực sự từ bi như Phật, không ngờ tâm nhãn còn nhỏ hơn cả lỗ kim, thật là uổng cho một khuôn mặt xinh đẹp.
Lâm Duyệt Vi vừa chịu đựng đói khát, trong lòng vừa mắng nhiếc đối phương thậm tệ.
"Lâm tiểu thư."
"Lại gì nữa?"
Cố Nghiên Thu không ngại giọng điệu đối phương tức giận, cô mỉm cười cất lời, ngữ điệu ôn hòa: "Mới vừa rồi chỉ giỡn với em thôi, cơm đã nấu phần cho em, lại đây ăn cơm trưa đi."
"Lại tính đùa tôi à?" Lâm Duyệt Vi nhấp môi, biểu tình thoạt nhìn càng tức giận hơn.
"Không phải, thành khẩn mà mời em cùng vào bàn ăn cơm trưa." Cố Nghiên Thu đứng dậy, bước thẳng tới.
"Làm gì vậy?" Lâm Duyệt Vi dùng hai tay ôm ngực, lùi về sau một bước, dựa lưng lên bồn rửa bên cạnh.
"Lâm tiểu thư hình như có hiểu lầm rất sâu về tôi."
"Hiểu lầm cái gì, tôi không có hiểu lầm." Lâm Duyệt Vi cảm thấy tư thế này của mình bây giờ chẳng khác gì đang sợ Cố Nghiên Thu, thật không có mặt mũi, bèn uốn eo, vòng qua hướng cửa bếp, "Tôi không đói bụng, cảm ơn ý tốt của Cố tiểu thư."
Dư quang nơi khóe mắt vừa động, mùi trầm hương nhàn nhạt đã ập tới gần cánh mũi nàng.
Lâm Duyệt Vi bước chân bỗng chốc dừng lại, mày cũng nhíu lại theo, rũ mắt nhìn tay đối phương đang nắm chặt cổ tay mình, không vui nói: "Chị lại muốn làm gì nữa?"
"Lâm tiểu thư ghét tôi lắm sao?" Cố Nghiên Thu nhẹ buông tay, vừa buông ra, đã thối lui về phía sau nửa bước.
"Không có." Lâm Duyệt Vi không thích ghi thù, thường ngày nếu có một số chuyện khiến nàng không thoải mái nàng đều có thể tiêu hóa rất nhanh, càng đừng nói tới chuyện nghiêm túc chán ghét một người, nếu đã không thích, thì ngay cả một cái liếc mắt nàng cũng chê là nhiều, hoàn toàn không đếm xỉa tới.
"Vậy vì sao lại cự tuyệt lời mời của tôi?" Cố Nghiên Thu hất cằm ra phía ngoài, ý bảo bàn ăn, "Không ăn thì thức ăn sẽ nguội mất."
"Tôi thật sự không đói bụng."
Bụng một trận nổ vang.
Khiến mặt Lâm Duyệt Vi từ hồng chuyển đỏ, rồi đỏ chuyển trắng : "......"
Cố Nghiên Thu lập tức rèn sắt lúc nóng kéo nàng đến bàn cơm, Lâm Duyệt Vi mới vừa mở miệng đã bị Cố Nghiên Thu cắt ngang, quanh cô tản mát ra hơi thở ôn thuần vô hại, chuỗi Phật châu trên cổ tay giúp cô tăng thêm một phần mệnh lệnh, khiến người tin phục trong sự trầm ổn và yên lặng, "Có gì muốn nói, đợi cơm nước xong rồi nói sau."
Mỹ thực trước mặt, Lâm Duyệt Vi chỉ tốn một giây đồng hồ do dự, quyết đoán thần phục, nhưng suốt bữa cơm cô không dám đối diện với ánh mắt của Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu thật không rõ vì sao nàng lại có địch ý với cô, sau này cùng ở dưới một mái hiên, ngẩng đầu thấy, cúi đầu cũng thấy, không trở thành bạn thân cũng không sao, nhưng nếu ngay cả bạn bè bình thường cũng không làm được, vậy thì rất mệt mỏi.
Sau khi kết hôn Cố Nghiên Thu đã dọn khỏi Cố gia, nơi này chính là nhà của cô trong những năm tiếp theo, cô không muốn ở nhà còn phải phòng bị đủ điều, căng thẳng thần kinh. Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không có xung đột ích lợi với cô, không có cảm tình, nhưng vẫn chịu giúp cô một đại ân tình, Cố Nghiên Thu sẽ tận lực chiếu cố nàng, mặc dù cô nhìn ra ý đồ thật của bà Lâm, ngoài miệng cũng đã cự tuyệt đối phương, nhưng lại luôn đặt sở thích cá nhân của Lâm Duyệt Vi trong lòng, không ngờ điều này lại khiến nàng hiểu lầm.
Lâm Duyệt Vi nỗ lực chuyên chú dùng cơm nhưng dư quang luôn nhịn không được nhìn sang chỗ người ta.
Trong mắt nàng, Cố Nghiên Thu đang lần hạt Phật châu, không biết đang suy tư điều gì mà hàng mi có chút thấp, vài lọn tóc đen còn đang rũ trên trên đôi vai thon gầy.
Cố Nghiên Thu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen tinh tế, trông rất đẹp, hoàn mỹ phác hoạ đường cong của cô. Lâm Duyệt Vi hiếm khi thấy có cô gái nào mặc sơ mi có thể đẹp đến vậy, mập hơn một chút hay gầy đi một chút cũng không đẹp, ấy vậy khi khoác trên người cô một lại lộ ra một cỗ khí chất sạch sẽ đến mát lạnh.
Hai nút áo đã được tháo ra, để lộ làn da non mịn cùng xương quai xanh, nhưng lại không khiến người nhìn có cảm giác lẳng lơ tuỳ tiện, phần cổ là một đường cong hoàn mỹ, dẫn đến chiếc cằm đẹp như ngọc băng, sóng mũi cao thẳng, ánh mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn khí chất toát ra từ người cô vô cùng lãnh đạm và cấm dục.
Động tác Cố Nghiên Thu lần Phật châu chậm lại, suy nghĩ của cô đã bị một đạo ánh mắt chăm chú nãy giờ chấm dứt.
Cố Nghiên Thu hạ mắt thầm nghĩ: Em ấy còn muốn nhìn mình bao lâu nữa?
Lâm Duyệt Vi ý thức được mình đã trầm mê trong mỹ mạo của đối phương không thể tự kiềm chế được, nhanh chóng di dời tầm mắt, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mở to miệng lùa cơm, sau đó lại liếc trộm, thấy tư thế Cố Nghiên Thu không có gì thay đổi, hẳn đã nhập định rồi nên mới không phát hiện nàng vừa nhìn chằm chằm cô lâu như vậy.
Lâm Duyệt Vi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thu hồi tâm tư lung tung rối loạn của mình, chăm chú với cơm nước trước mặt.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Duyệt Vi chủ động rửa chén, Cố Nghiên Thu không tranh với nàng, cầm giẻ lau khô bàn ăn. Lâm Duyệt Vi chỉ việc bỏ hết đống chén vào máy rửa chén, rửa sạch tay, ngồi xuống sô pha trong phòng khách -- đối diện với Cố Nghiên Thu.
"Trước khi ăn cơm chị muốn cùng tôi nói gì?" Lâm Duyệt Vi không quên chính sự.
"Tối hôm qua em từng nhắc tới ba điều giao ước ......"
"Chị muốn đổi ý à?" Lâm Duyệt Vi không chờ nàng nói xong liền cướp lời.
"Đương nhiên không phải, tôi cũng nghĩ tới một điều, muốn cùng Lâm tiểu thư thương thảo một chút."
"Chị nói thử xem."
"Tôi cho rằng bầu không khí giữa chúng ta có hơi là lạ, em cảm thấy thế nào?"
Lâm Duyệt Vi cũng cảm giác được, nhưng nàng là vịt chết còn mạnh miệng: "Không có."
"Lâm tiểu thư." Cố Nghiên Thu yên lặng nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp thiếu mất một phần đạm nhiên, nhiều hơn một phần nghiêm