Cố Nghiên Thu người này thật khiến người khác bực mình, ngay từ đầu Lâm Duyệt Vi đã có trực giác này, bây giờ cảm giác càng mãnh liệt, mạch não phỏng chừng cũng rất khác người.
Đến nhà chị ngủ.
Tự nhiên một câu nói không đầu không đuôi khiến Lâm Duyệt Vi đứng hình tại chỗ, những lời này có liên quan tới đối thoại trước đó của hai người sao?
"Em có thể hỏi chị lý do không? Cố đại tiểu thư?" Lâm Duyệt Vi tận lực tâm bình khí hòa mà cùng Cố Nghiên Thu nói chuyện, miễn cho nàng lại tự tiện hiểu sai ý ở đây.
Lý do......
Cố Nghiên Thu nghĩ: Em ấy chính là vì chuyện tối hôm qua mà tức giận, vì sao còn muốn hỏi mình lý do? Em ấy khẳng định còn đang giận, bình thường những người khi tức giận sẽ càng tức giận nếu như cứ nhắc lại chuyện cũ.
"Ngày mai không phải em phải tới công ty mới sao? Chị tiễn em, xem như cám ơn em hôm nay mời bác sĩ tới."
Đang êm đẹp mà muốn tiễn nàng đi làm gì?
"Tiễn thì cũng không cần, lại không phải đi tới một nơi rất xa, là ở bản địa mà."
"Nhưng làm diễn viên hẳn là phải thường xuyên bay đi nơi khác, hôm nay từ biệt, không biết đến khi nào mới có thể tái kiến."
"......" Lâm Duyệt Vi sờ sờ cánh tay nổi da gà, "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn à?"
[1] một câu Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Cố Nghiên Thu: "......"
"Thật sự không cần khách khí, muốn mời khách ăn cơm vẫn có rất nhiều cơ hội." Bà Lâm đối với việc Lâm Duyệt Vi tiến vào giới nghệ sĩ vẫn luôn bất mãn, nguyên nhân quan trọng nhất chính là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, phút cuối cùng của ngày cuối cùng, ngay cả cơm chiều nàng cũng không thèm ăn ở nhà, mẹ nàng liền không chỉ lải nhải, nói không chừng còn dùng nước mắt ăn vạ.
Cố Nghiên Thu biết nghe lời phải, thay đổi cách mời: "Vậy đêm nay em có thể tới đây dùng cơm không?"
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Lâm Duyệt Vi chứng thực lại hỏi: "Chị nói chính là bữa ăn khuya sao?"
"Nếu em muốn ăn, cũng có thể."
Lâm Duyệt Vi từ lòng bàn chân dâng lên vèo vèo hơi khí lạnh, cảm giác dựng lông, nghĩ nghĩ vẫn cố uyển chuyển mà cự tuyệt nói: "Em muốn ở nhà với mẹ, buổi tối khẳng định lại chuẩn bị một sọt chuyện muốn nói."
Cố Nghiên Thu ở phòng khách đi qua đi lại, dạo tới dạo lui, cuối cùng vẫn không miễn cưỡng, "Vậy, khi nào em rảnh nhất định phải nói với chị."
"Em sẽ, cảm ơn."
Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm giao diện sau khi trò chuyện kết thúc phát ngốc gần hai phút, kéo cửa phòng cho khách, ngồi trở lại ghế sô pha.
Bà Lâm đang dùng kính lúp dòm Phật châu trong tay, ngẫu nhiên thì ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, nói: "Gọi điện thoại với ai, sao lại thần thần bí bí?"
"Người công ty."
Bà Lâm không hề hoài nghi, bắt đầu sự dạy bảo thường lệ, đi tới công ty mới phải như thế nào như thế nào, đây là công việc đầu tiên của nàng, tuy rằng không giống công tác bình thường, nhưng khiêm tốn vẫn quan trọng nhất, đừng tâm cao khí ngạo, cho rằng chính mình nhiều lợi hại nhiều lợi hại.
Lâm Duyệt Vi nghiêm túc bày ra dáng vẻ nghe giảng, thỉnh thoảng phụ họa hai câu.
"Mẹ đang xem gì vậy?"
"Xem kinh văn."
"Mẹ xem hiểu sao?"
Kinh văn với những từ thông dụng hằng ngày có hơi khác nhau, loại dốt đặc cán mai như Lâm Duyệt Vi ngoại trừ những chữ nàng biết miễn cưỡng có thể xem hiểu, thì toàn bộ những chữ còn lại cứ như đang đọc thiên thư. Bà Lâm không nhanh không chậm mà niệm xong một câu đang xem, nói: "Niệm nhiều thì tự nhiên sẽ hiểu, không vội."
"Ồh." Lâm Duyệt Vi cũng làm ra vẻ pha chút mới lạ.
Bà Lâm xem lâu đến đau cả mắt, vòng Phật châu lên cổ tay, phần còn lại thì cầm trên tay, nói: "Con gái Cố gia nữ nói, kinh văn trên này đều do cao tăng khắc, có một không hai, không biết có phải do tác dụng tâm lý không, mà gần đây mẹ lại cảm thấy tâm tình trống trải không ít, những câu nệ trước kia cũng có thể dễ dàng buông xuống."
Lâm Duyệt Vi không chú ý nửa câu nói sau của bà, tất cả lực chú ý đều tập trung ở vế trước, một bên đuôi lông mày nàng nhẹ nhàng mà chọn lên: "Mẹ nói đây là do ai khắc?"
"Cao tăng a, Cố Nghiên Thu nói thấy mẹ rầu rĩ không vui, tặng Phật châu cùng mẹ kết thiện duyên, đem bình an cùng hạnh phúc tặng cho mẹ." Nói tới đây bà Lâm không thể không bội phục tâm tư tỉ mỉ của Cố Nghiên Thu, đoạn thời gian lúc Lâm Duyệt Vi đi tham gia thi đấu, ông Lâm liên tiếp đi công tác, khiến tâm tình bà không được ổn định, Cố Nghiên Thu lúc ấy ngẫu nhiên thấy bà như vậy, bèn mang chuỗi Phật châu trân quý như thế này tặng cho bà.
Ngay từ đầu bà Lâm không chịu nhận, trên phương diện này bà không hiểu, nhưng bà biết trước đó Cố phu nhân rất tin phật, Cố Nghiên Thu là con của nàng, Phật châu không rời tay, tặng bà món đồ trên tay này tất nhiên không phải phàm vật, sau đó Cố Nghiên Thu lại khuyên bà nhận lấy, bà bèn đeo mỗi ngày không rời tay, cũng xác thật cảm thấy có hiệu quả.
Bà mới vừa nói xong câu đó, đã thấy biểu tình của Lâm Duyệt Vi có chút biến hóa thật nhỏ, hình như là đang cười. Vẻ uể oải không phấn chấn vừa rồi hoá hư không, dựa vào sô pha nhìn bà cười.
"Vậy mẹ phải hảo hảo mà mang." Lâm Duyệt Vi nói. Chuỗi mà Cố Nghiên Thu tặng nàng là do cô tự tay khắc, một viên cũng không biết tiêu phí bao nhiêu tâm tư, mà chuỗi của mẹ nàng lại do cao tăng khắc, thật sự là chênh lệch như nhật nguyệt.
"Mang chứ." Bà Lâm cảm thấy nàng thật khó hiểu, nhưng Lâm Duyệt Vi khó đoán khó dò cũng không phải một ngày hai ngày, bà Lâm không quản nàng, nói, "Mẹ tính đi chùa thỉnh một tòa phật tượng về, con cảm thấy thế nào?"
Lần trước bà Lâm đọc kinh văn bỗng nghĩ tới ý tưởng này, hôm nay Lâm Duyệt Vi vừa lúc ở đây cùng bà thương thảo một chút.
"Mẹ muốn thỉnh thì cứ thỉnh đi a, không phải mẹ nói mẹ của Cố Nghiên Thu lúc còn sinh thời ở nhà có một Phật đường sao, mẹ cũng có thể xây một cái, dù sao phòng ở nhà chúng ta rất nhiều, nhưng mẹ đã nghĩ kỹ chưa a, không phải nhất thời hứng khởi, nếu không là bất kính với Phật Tổ đó."
"Đương nhiên mẹ nghĩ kỹ rồi, mẹ khẳng định không phải nhiệt tình ba phút."
"Còn có trai giới linh tinh, không biết thì không phiền toái, Phật giáo không phải còn có điều luật này nữa sao? Mẹ có muốn dựa theo quy củ hết thảy không a?"
"Mẹ phải tìm hiểu thêm một chút, vẫn chưa hiểu toàn diện lắm." Cố Nghiên Thu nghiêm khắc còn chưa phải tín đồ Phật giáo đứng đắn, do cô từ nhỏ đến lớn đều đi theo mẹ nên mưa dầm thấm đất, tu thân dưỡng tính, mới có thể trở thành Cố Nghiên Thu của hiện tại, còn bà Lâm hiển nhiên chỉ mới tin gần đây.
"Đúng rồi, mẹ đã hỏi ba chưa? Ba nói thế nào?" Lâm Duyệt Vi cúi đầu nhìn màn hình di động, thuận miệng hỏi.
"......"
Lâm Duyệt Vi chậm chạp không nghe thấy bà trả lời, ngẩng đầu nói: "Mẹ?"
Bà Lâm tựa hồ đang ngẩn người, sửng sốt một chút, nói: "Vẫn chưa, mẹ nói trước với con."
Lâm Duyệt Vi cúi đầu tiếp tục ấn di động, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Không đúng a."
"Chỗ nào không đúng?" Bà Lâm biểu hiện ra một tia hoảng loạn, thực mau trấn định lại.
"Trước giờ không phải mẹ luôn cùng ba thương lượng sao? Đều không cần thông qua con, cho dù muốn trưng cầu ý kiến con cũng là người cuối cùng được biết, từ khi nào mà địa vị trong nhà của con lại cao thế?" Lâm Duyệt Vi ngạc nhiên nói.
"Không phải ba con còn phải đi làm sao?"
"Buổi tối ba không phải cũng về nhà sao? Hơn nữa còn có di động a, vì sao không thể hỏi?"
Bà Lâm ấp úng.
Lâm Duyệt Vi đột nhiên tới gần bà, dùng mắt nhìn chằm chằm vào mắt bà: "Có phải mẹ cãi nhau với ba ba hay không?"
"Không có." Bà Lâm dùng ngón trỏ đẩy trán nàng ra, dùng sự uy nghiêm của một người mẹ, nói, "Con nói hươu nói vượn gì vậy? Mẹ thấy con công tác đến đầu óc hồ đồ rồi."
"Là do con hồ đồ hay do mẹ gạt con đây?" Lâm Duyệt Vi nhìn xuống cổ tay bà, nói, "Đồng hồ ba tặng mẹ đâu? Vì sao trước nay không thấy mẹ mang?"
"Mẹ đây không phải mang chuỗi hạt sao, làm gì có nhiều tay như vậy để đeo đồng hồ?"
Lâm Duyệt Vi híp híp mắt.
Chính là bởi vì mang chuỗi hạt này mới khả nghi, mạch suy nghĩ Lâm Duyệt Vi càng trôi càng nhanh, tất cả điểm đáng ngờ dần dần trồi lên mặt nước.
Cố Nghiên Thu thấy bà rầu rĩ không vui tặng bà một chuỗi Phật châu do cao tăng làm lễ và tự khắc, mẹ nàng vì sao lại rầu rĩ không vui? Rầu rĩ không vui đến khiến Cố Nghiên Thu phải tặng bà một chuỗi Phật châu quý báu như thế; Mẹ nàng vì sao lại không cùng ba nàng thương lượng mọi chuyện như trước kia, lại đi tìm nàng thương lượng, không phải vẫn luôn xem nàng như con nít sao; thái độ của mẹ nàng với Cố Nghiên Thu quá kỳ quái, trình độ nhiệt tình sắp đuổi kịp thân sinh nữ nhi là nàng đây, trước đó còn không màng sự phản cảm của nàng mạnh mẽ tác hợp hai người -- tuy rằng nay đã khác xưa.
Còn có vị Cố phu nhân cứ thường xuyên được mẹ nàng nhắc tới, hai người thật sự chỉ đơn thuần là bạn bè sao? Vì sao từ sau khi bà ấy chết, mọi chuyện lại chậm rãi trở nên bất ổn?
Tới tận bây giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi nảy sinh tò mò về vị Cố phu nhân đã đi về cõi tiên kia.
Có lẽ từ chỗ Cố Nghiên Thu nàng có thể tìm được một chút manh mối?
Lâm Duyệt Vi vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm mẹ nàng, cho dù là thân sinh nữ nhi, bà Lâm cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm khi bị người xem như con mồi mơ ước, ánh mắt Lâm Duyệt Vi khiến bà không có chỗ trốn, ngay cả bí mật bà vất vả che dấu cũng không có chỗ giấu.
"Mẹ." Lâm Duyệt Vi đè lên bả vai bà, có ý riêng nói, "Chuyện quá khứ đều đã qua đi, xem trọng những ngày trước mắt tương đối quan trọng. Mẹ như vậy......"
Lúc sau, Lâm Duyệt Vi không nói thêm, chỉ nhìn bà Lâm thật sâu vào mắt.
Nếu mẹ nàng thật sự cùng Cố phu nhân có cái gì đó, là con gái, nàng không có quyền hỏi đến, nhưng nàng vẫn có nghĩa vụ khuyên bà dừng cương trước bờ vực, người chết đã đi xa, chuyện rối rắm trong quá khứ đã không còn ý nghĩa gì. Bà cứ như thế, sẽ chỉ khiến người sống lo lắng, cũng rất có lỗi với người chồng một lòng say mê bà.
Bà Lâm lại như gặp đả kích, khó có thể tin mà nhìn nàng.
Lâm Duyệt Vi thấy mẹ nàng như vậy cũng không đành lòng, giang tay ôm ôm bà vào lòng, ôn nhu mà nói: "Buổi tối mẹ muốn ăn gì? Con sẽ kêu dì giúp việc làm."
"Để mẹ tự làm, bữa ăn cuối cùng."
"Mẹ nói gì vậy, mẹ có thể ngóng trông con về được không vậy?"
"Ai bảo con chọc giận mẹ."
"Con chọc giận mẹ khi nào chứ?"
Bà Lâm hừ một tiếng, không để ý tới nàng, đi vào phòng bếp. Lâm Duyệt Vi như lọt vào trong sương mù, trong lòng loáng thoáng cảm giác có chỗ nào đó không được thích hợp.
Bà Lâm đi vo gạo nấu cơm, trở lại phòng khách bắt đầu gọi điện thoại, Lâm Duyệt Vi vẫn luôn tâm thần không yên, bây giờ thấy bà gọi điện thoại, trái tim càng bay càng xa.
Bà Lâm thân thiết nói vào điện thoại: "Nghiên Thu a, tối nay có rảnh không con?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Quả nhiên.
Cố Nghiên Thu ở bên kia vừa bị Lâm Duyệt Vi cự tuyệt lời mời dùng bữa tối, không bao lâu, bà Lâm đã phát lời mời tới, thỉnh cô tới Lâm gia ăn cơm.
"Ngày mai Duyệt Vi phải đi làm, dì tính để người một nhà chúng ta ăn một bữa cơm tiễn nó, miễn cho nó ra bên ngoài lại nhớ thương chúng ta." Bà Lâm nói cứ như thật.
Lâm Duyệt Vi: "......"
Không phải, Cố Nghiên Thu từ khi nào đã trở thành "Người một nhà chúng ta" vậy?
Cố Nghiên Thu chần chờ nói: "Dì, trường hợp như vậy, con xuất hiện không tốt lắm đâu?"
Bà Lâm: "Sao lại không tốt, dì thấy vô cùng tốt, vừa lúc chúng ta đã vài ngày không gặp, rất nhớ con."
Cố Nghiên Thu cười khổ: "Thật không được đâu dì, Duyệt Vi sẽ tức giận, dì cũng nói đây là ngày cuối cùng ở nhà của em ấy, để em ấy vô cùng cao hứng quan trọng hơn bất kỳ điều gì."
Bà Lâm nói thế nào Cố Nghiên Thu cũng đều không đáp ứng, cuối cùng bà Lâm trừng mắt nhìn Lâm Duyệt Vi, "Để dì giúp con hỏi nó."
Lâm Duyệt Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không muốn thừa nhận thật ra nội tâm nàng kỳ thật rất chờ mong bà Lâm có thể mời Cố Nghiên Thu tới, bất thình lình quyền quyết định lại rơi vào trong tay nàng.
"Chuyện này......"
Bà Lâm nhét điện thoại vào trong tay nàng, biểu tình hung ác như nói "Cô mà dám cự tuyệt thì chết với tôi" .
Lâm Duyệt Vi làm bộ như bị bức bách bởi dâm uy của lão mẹ, yếu ớt mà nói vào microphone: "Mẹ em đã thịnh tình mời như vậy, hay chị cứ tới đây đi."
Cố Nghiên Thu giải nghĩa ngữ điệu này của nàng thành không tình nguyện, trong lòng càng thêm khẳng định, không thể đi, nếu không khẳng định sẽ khiến Lâm Duyệt Vi giảm hảo cảm với cô, dục vọng cầu sinh khiến cô càng mãnh liệt cự tuyệt: "Chị thật không thể đi."
Lâm Duyệt Vi diễn không nổi nữa, ngồi thẳng người, trung khí mười phần nói: "Em đang chính thức mời chị, chị rốt