"Em có thể dỗ dành chị được không?"
Khi nghe thấy câu nói này, máu huyết toàn thân Lâm Duyệt Vi trực tiếp vọt lên tới đỉnh đầu, đầu óc choáng váng, dỗ, phải dỗ chứ, đừng nói dỗ, ngay cả mạng em cũng cho chị luôn.
Nhưng nàng phải dỗ ra sao? Nàng chưa từng dỗ ai bao giờ?
Lâm Duyệt Vi lấy máy tính tới, trên thanh công cụ tìm kiếm lâm thời đánh vào đó: Làm sao dỗ......
Khi nhập vào đối tượng, Lâm Duyệt Vi sửng sốt một chút, đánh hai chữ: "Bạn gái."
Kéo xuống khung tìm kiếm, Lâm Duyệt Vi thô sơ giản lược nhìn lướt qua, còn chưa tìm được gì hữu dụng, bên tai truyền đến một trận âm thanh gấp gáp: Tút tút tút ......
Cố Nghiên Thu đã cúp điện thoại.
Lâm Duyệt Vi: "......"
【 Tây Cố: Bạn chị tới tìm 】
【 Tây Cố: Những gì chị vừa nói, em xem như không nghe thấy 】
【 Tây Cố: qua vài ngày chị sẽ về, có việc thì cứ gọi điện thoại cho chị 】
Lâm Duyệt Vi: "......"
***
Cố Nghiên Thu nhìn thấy một đạo thân ảnh từ xa đang bước gần tới, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, làm bộ nhìn sang hướng khác, để hốc mắt đỏ hồng của cô được thư giải. Khóc là một chuyện, bị người khác nhìn thấy mình khóc lại là một chuyện khác, hơn nữa lần cuối cùng cô khóc là khi xuất ngoại sau tốt nghiệp cao trung, một mình ngồi trên máy bay.
Jenny dựa theo trình tự bị đưa đến một nơi khác, chuẩn bị thủ tục sau cùng. Trình Quy Diên cùng các bạn bè ở ngoài cửa yên lặng lau nước mắt, khóc khóc một hồi mới phát hiện trong bọn họ thiếu đi một người, không thấy Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu là người có tính tình lãnh đạm, người khác thoạt nhìn sẽ cảm thấy nàng rất lạnh nhạt, nhưng Trình Quy Diên biết, nàng là một người ngoài lạnh trong nóng, càng tiếp cận, càng biết sau vẻ ngoài băng lãnh ấy có bao nhiêu sự ấm áp, không phải loại người nóng cháy đến bỏng rát, mà là loại tiếp xúc lâu dài, tự nhiên có thể cảm giác được ánh dương ấm áp.
Lần này về nước M, nàng hình như có chút biến hóa, chôn vùi chính mình càng lúc càng sâu, Trình Quy Diên đoán được chuyện này chắc hẳn có liên quan tới gia đình nàng. Cố Nghiên Thu vốn muốn ở nước ngoài phát triển một đoạn thời gian rồi mới về, còn cùng vài người bạn bao gồm Trình Quy Diên mở kế hoạch làm một hạng mục, đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Trình Quy Diên lại nghĩ tới Jenny, hốc mắt nhịn không được cay cay, ấn khóe mắt nhìn nhìn trời.
"Nghiên Thu."
Cố Nghiên Thu đứng dậy từ trên ghế, hỏi: "Bên đó thế nào?"
"Ba mẹ nàng đang xử lý, cậu ngốc ở quốc nội thế nào?"
"Vẫn vậy."
"Còn mộng du không?"
"Có một chút, nhưng tựa hồ đã đỡ hơn, sẽ không sao." mi mắt Cố Nghiên Thu cong lên một độ cung rất nhỏ.
"Có việc tùy thời cứ gọi điện thoại cho mình, mình bay về với cậu."
"Mình một người lớn thế này, không cần phải lo lắng."
Gió nhẹ thổi quét qua gương mặt, hai người cùng nhau song song trở về, có những tình bạn giống Lâm Duyệt Vi cùng Giang Tùng Bích, cãi nhau ầm ĩ, chọc phá lẫn nhau, lại có một số tình bạn như Cố Nghiên Thu cùng Trình Quy Diên, không cần quá nhiều lời, lại rõ ràng biết được cảm nhận và địa vị của nhau không ai có thể thay thế được.
Trình Quy Diên vuốt cằm, nhẹ nhàng mà thở dài: "Cậu nói xem khi nào mình nên về nước?"
Cố Nghiên Thu đáp: "Cậu phải hỏi chính mình chứ, ba mẹ thúc giục cậu sao?"
Trình Quy Diên xoay người, Cố Nghiên Thu kéo tay cô, đối phương đang đi về phía trước thì dừng lại, phiền não mà nói: "Thúc giục a, bọn họ thúc giục không phải vấn đề, nhưng mẹ mình nói với bà ngoại, năm ngoái bà ngoại mình không phải đã từng ngã một lần sao? Mình còn về nước thăm bà."
Cố Nghiên Thu nhướng mày, ý bảo cô nhớ rõ chuyện này.
Trình Quy Diên nói: "Bà ngoại mình lớn tuổi rồi, vốn dĩ thân thể cứng rắn, nhưng sau khi té ngã thì thần trí bất minh, sau này xuất viện thân thể cũng không bằng lúc trước, ý mẹ mình là bà ngoại có khả năng không còn bao nhiêu thời gian, kêu mình về ở bên lão nhân gia."
"Vậy cậu thì sao?"
"Mình cũng muốn về, nhưng hạng mục trước đó làm cùng Jane và mọi người mới vừa triển khai, cậu biết trên người mình gánh chịu không ít chuyện, nếu mình đi rồi, hạng mục này sợ sẽ thất bại."
"Ừm."
"Được rồi, cứ để mình rối rắm một trận đi, sớm sẽ về nước thăm bà ngoại mình." Trình Quy Diên giống Cố Nghiên Thu, là một người rất có chủ ý, tuy cô oán giận một chút, nhưng cũng không tính đạt được kiến nghị nào từ Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu biết, cho nên cũng không muốn phí lời.
Tới nhà Trình Quy Diên, Trình Quy Diên ấn mật mã, mở cửa. Ánh mắt Cố Nghiên Thu nhìn thấy con mèo Schrodinger cô gởi nuôi ở chỗ này đầu tiên, nó đang ngoan ngoãn mà ngồi chờ ở huyền quan, ngửa đầu kêu meo meo, với đôi mắt như đá quý màu lam xinh đẹp cực kỳ.
"Schrodinger." Cố Nghiên Thu mặt mày hớn hở, giày cũng chưa cởi, đã ngồi xổm xuống muốn ôm nó, Schrodinger lại xoay người uốn éo, thập phần cao lãnh mà lắc cặp mông tròn béo bỏ đi.
Cố Nghiên Thu: "......"
Trình Quy Diên đóng cửa phòng, cầm dép lê cho cô, cười nói: "Lâu lắm không gặp, sợ người lạ."
Cố Nghiên Thu cũng cười cười, không để trong lòng.
Con mèo này Cố Nghiên Thu chỉ mới mua được hai tháng trước khi về nước, lúc cô rời đi nó vẫn chỉ là một con mèo con, bây giờ trưởng thành không ít, con nít mấy tháng không gặp ba mẹ còn không nhận ra, đổi thành tuổi mèo hẳn đã như qua mười mấy năm.
Hai người cởi giày xong, căn hộ này vẫn là chỗ cũ hai người cùng thuê lúc học đại học, Cố Nghiên Thu quen cửa quen nẻo mà rót nước cho mình và Trình Quy Diên, nói: "Trước đó videocall đã biết cậu nuôi nó rất khá, gặp được mới phát hiện là đặc biệt tốt."
"Như nhau như nhau." Trình Quy Diên cười khiêm tốn một chút, hướng về căn phòng có cánh cửa hờ khép nhỏ giọng mà "Meo" một tiếng, kêu, "Schrodinger?"
Từ kẹt cửa ló ra một cái đầu, trắng y như tuyết.
Trình Quy Diên kêu Schrodinger lại, khom lưng ôm nó lên, đặt ở trên đùi, thuần thục mà vuốt từ đầu tới bụng nó. Tuy Schrodinger biểu lộ sự ghét bỏ nhưng lại không giãy giụa nhảy khỏi người cô, ngoài miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật.
Trình Quy Diên vuốt nó một hồi, rồi cầm hai chân của nó lên, cưỡng bách nó đối diện Cố Nghiên Thu: "Mau, nhận ba ba thất lạc nhiều năm của con đi."
Schrodinger dựng tai, vẻ mặt cảnh giác.
Cố Nghiên Thu: "......"
Cố Nghiên Thu duỗi tay tới một nửa thì thu trở về, nói: "Được rồi, nó bây giờ cùng cậu tương đối thân."
Trình Quy Diên: "Chờ lát nữa để cậu cho nó ăn, bắt nó gọi ba ba mới cho ăn. Con mèo đáng ghét." Cô chỉ chỉ lên đầu Schrodinger, buông nó ra, Schrodinger không chạy, liền ngồi xổm dưới chân cô, ngây thơ chất phác mà ôm lấy mắt cá chân.
Cố Nghiên Thu hâm mộ đến tròng mắt đều phải đỏ.
Trình Quy Diên trêu ghẹo nàng, nói: "Nếu không cậu mang nó về nước đi? Dù sao mình cũng chỉ là lão Trình hàng xóm."
Cố Nghiên Thu tâm động, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Chỗ mình ở không có ai chăm sóc nó, mình thường xuyên phải đi công tác, Lâm......"
Sự thật chứng minh, mặc kệ bạn bè có hình thức quen biết thế nào, thì đối với bát quái vẫn vĩnh viễn ham thích, Trình Quy Diên lập tức truy vấn nói: "Lâm cái gì?"
Cố Nghiên Thu có hơi thẹn thùng, không muốn nói.
Trình Quy Diên nói tiếp: "Có phải người bạn cùng phòng kia của cậu không, mình nói cậu rồi, đường đường là nữ Thái Tử của một tập đoàn, sao không ở riêng lại cứ thích ở chung với mấy người bạn cùng phòng kỳ kỳ quái quái làm gì?"
Vẻ mặt Cố Nghiên Thu muốn nói lại thôi.
"Àh, mình biết rồi, có phải đối tượng kết hôn với cậu không a?" Trình Quy Diên bừng tỉnh đại ngộ.
Cố Nghiên Thu gật đầu.
Trình Quy Diên: "Thảo nào cậu lại đột nhiên có thêm một người bạn cùng phòng, hóa ra là lão bà, hai người ở chung rồi à?"
Cố Nghiên Thu hơi xấu hổ, nói: "Cậu đừng hỏi."
Nàng càng như vậy Trình Quy Diên càng muốn hỏi cho minh bạch, nhưng miệng Cố Nghiên Thu nắp bình bị dính chặt, hỏi thế nào cũng không chịu trả lời, cuối cùng Trình Quy Diên chỉ đành phải từ bỏ, nói: "Khi nào mình về nước, nhất định phải tới xem rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Cố Nghiên Thu tâm nói: Lâm Duyệt Vi còn bận hơn cả mình, chưa chắc cậu gặp được đâu.
Cố Nghiên Thu bay cả ngày hôm qua nên chưa ăn chút gì, lúc này tinh thần thả lỏng, bụng bắt đầu ục ục mà kêu lên, Trình Quy Diên nghe được bỗng cười rộ, nói: "Mình đi nấu cơm cho cậu."
Trình Quy Diên vừa đi, Schrodinger cũng đi theo sau cô, bốn cái chân ngắn nhỏ bay nhanh mà di chuyển, cặp mông tuyết trắng uốn éo uốn éo, thập phần đáng yêu.
Cố Nghiên Thu giật mình, chụp ảnh nó lại, gởi qua cho Lâm Duyệt Vi.
【 Tây Cố: Chị nuôi phải một con mèo không chịu nhận chị [ khổ sở ]】
Lâm Duyệt Vi hẳn là đang bận, thật lâu sau mới trả lời:
【 Hai chữ Mộc: Ha ha ha, rất đáng yêu, có chính diện hay không 】
Cố Nghiên Thu kêu nàng quên chuyện vừa rồi, Lâm Duyệt Vi cũng thật sự dường như quên mất, cũng tốt, Cố Nghiên Thu nghĩ thầm, ngẫm lại vừa rồi cô thật sự đã quá mất mặt, nhiều năm rồi chưa bao giờ cô khóc nức nở như vậy.
Cố Nghiên Thu nhìn thời gian trên di động, bây giờ hẳn là đêm khuya ở quốc nội.
【 Tây Cố: Lát nữa chị sẽ tìm một cơ hội, xem có thể chụp hay không】
【 Tây Cố: Trễ như vậy rồi em còn chưa ngủ sao? 】
Lại đợi một lát, mới nhận được phản hồi.
【 Hai chữ Mộc: Ừm, có chút việc 】
【 Tây Cố: em sớm nghỉ ngơi một chút 】
【 Hai chữ Mộc: Em sẽ 】
Cả đêm Lâm Duyệt Vi ở quốc nội tự suy diễn ra một đống lớn:
Đầu tiên là Cố Nghiên Thu không thể hiểu được tự nhiên khóc, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, lúc sau lại nói một người bạn tới tìm chị ấy, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, qua một lát lại phảng phất như hoàn toàn không có việc gì, còn gởi hình một con mèo cho mình. Càng đáng giá suy nghĩ sâu xa hơn chính là, chị ấy nói con mèo chị ấy nuôi không chịu nhận chị ấy, ở Cố gia cùng chỗ Cố Nghiên Thu ở chưa từng gặp qua con mèo nào, như vậy tức là con mèo này được gởi nuôi ở chỗ một người khác, vô cùng có khả năng chính là người "BẠN" mới vừa tới tìm chị ấy.
Liên hệ tới cú Videocall sáng nay nghe được tiếng mèo kêu, còn có cảnh tượng Cố Nghiên Thu vội vàng không rảnh cùng mình ăn bữa sáng chính là vì người "BẠN" này, hại chị ấy khóc có khả năng cũng là người "BẠN" này, người tới tìm chị ấy ban nãy là người "BẠN" này, giúp chị ấy nuôi mèo cũng là người "BẠN" này.
Đây chắc không phải bạn rồi, phỏng chừng là bạn gái mới đúng. À mà, vì sao không phải bạn trai nhỉ? Từ ảnh chụp Cố Nghiên Thu gởi tới cho thấy có một đoạn cẳng chân cùng dép lê, rõ ràng là thuộc về nữ nhân.
Lúc trước Cố Nghiên Thu từng nói chị ấy vẫn còn độc thân, nhưng chưa chắc bây giờ vẫn còn độc thân, hơn nữa gần đây chị ấy thường hay mỉm cười ngọt ngào, ngay cả hơi thở cũng ngập mùi thanh xuân, hơn phân nửa chính là do yêu đương rồi.
Lâm Duyệt Vi nhìn những con chữ nhảy múa trên màn hình trước mắt, hơn nửa ngày mới xuống dòng gõ chữ tiếp.
Thất tình sao?
Còn chưa yêu đương đã thất tình, nghe ra thật là mất mặt a.
Lâm Duyệt Vi nghĩ thầm.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, Trình Quy Diên bưng hai cái chén ra, hai người an vị ở trên bàn cơm mặt đối mặt ăn, Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm Schrodinger đang ở phía dưới bàn mà ngáp .
"Lần này tới cậu tính ở mấy ngày?" Trình Quy Diên dùng một chân chơi đùa cùng Schrodinger.
"Hai ngày? Thuận tiện trông thấy những người khác."
"Cũng phải, bọn họ cũng đều biết cậu đã trở lại, không cùng nhau ăn một bữa cơm sợ là sẽ mắng đó." Trình Quy Diên nói, "Để mình sắp xếp, buổi tối hôm nay thế nào? Biết cậu bận."
"Cũng được." Cố Nghiên Thu không có ý kiến, vốn dĩ lúc hai người còn ở chung Trình Quy Diên vẫn luôn phụ trách những việc này.
Trình Quy Diên cơm nước xong liền bắt đầu gọi điện thoại, gửi tin tức, Cố Nghiên Thu thu nhặt chén đũa, vào phòng bếp rửa chén, lúc bước ra thì thấy Schrodinger đang ngồi xổm trước cửa, nó dùng đôi mắt như hai viên đá quý màu lam ngẩng đầu nhìn cô, đặc biệt an tĩnh.
Cố Nghiên Thu mới vừa làm ra bộ dáng muốn thân cận nó, Schrodinger đã chạy mất tiêu, thật giống đứa con nít thích đùa dai.
Lúc cô bước đến phòng khách, thì chuông cửa vang lên.
Cố Nghiên Thu thấy Trình Quy Diên còn đang vội vàng gọi điện thoại, bèn đi mở cửa, đứng trước cửa là một cô gái trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, Cố Nghiên Thu dùng tiếng Anh thuần khiết hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô tới tìm ai?"
Cô gái báo một cái tên tiếng Anh, dò xét nhìn vào bên trong.
Cố Nghiên Thu còn chưa kịp phản ứng, cô gái đã vọt tiến vào, Trình Quy Diên ngẩng đầu vừa thấy, nháy mắt đã nhíu mày, dùng tiếng Anh quát lớn: "Sao em lại tìm tới nơi này? Mau về đi."
Đôi mắt đẹp của cô gái nọ bắt đầu rưng rưng, thế mà cô lại biết tiếng Trung, trình độ còn rất khá, âm điệu lên xuống vô cùng tiêu chuẩn: "Em tìm chị lâu lắm rồi."
Cố Nghiên Thu nhéo nhéo ấn đường, cảm giác mình hẳn nên lảng tránh một chút, cô vội cầm di động, ra cửa đi bộ một lát.
Lúc trở về, cô gái nọ đã không thấy đâu, Trình Quy Diên thì đang dùng khăn giấy ấn lên môi.
Cố Nghiên Thu buồn cười nói: "Lại là vận đào hoa của cậu à?"
Trình Quy Diên xuýt xoa, nói: "Vận đào hoa gì chứ, đào hoa kiếp thì có, rốt cuộc kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì, mà ông trời lại muốn đối đãi với mình như vậy."
"Lại đây, cho mình xem." Cố Nghiên Thu lấy mảnh khăn giấy trên tay