Editor: Yan lão sư
Trần Huyên từng nói Tần Lê là người trung hậu thành thật, nhưng dù có thành thật trung hậu thế nào đi nữa, Tần Lê cũng là người lăn lộn hơn mười mấy năm trong giới giải trí hỗn độn này, gặp người gặp việc tính thế nào cũng hơn hẳn nàng, không ăn qua thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Lâm Duyệt Vi dù có chút không rõ ràng lắm vì sao anh ta lại đột nhiên có biểu hiện như vậy, nhưng trong lòng cũng không quá hoảng loạn. Tần Lê nếu thật sự muốn làm gì, hẳn đã không có hành động như vừa rồi, khả năng cao có thể là nhắc nhở nàng một câu. Mà ngay cả khi anh ta muốn làm gì, bản thân nàng không thừa nhận, anh ta cũng không có chứng cứ, sao có thể không bằng không chứng vu tội nàng được chứ.
Lui lại một vạn bước, ngay cả khi chuyện không thể quay lại, nàng vẫn còn giấy đăng kí kết hôn mà, chỉ cần nói không công bố vì có nguyên nhân, tờ giấy kia chính là át chủ bài của nàng, cho nên chuyện này suy cho cùng cũng không quá nghiêm trọng với nàng.
Điều quan trọng nhất chính là qua lần này Lâm Duyệt Vi đã có ý thức nguy cơ tốt hơn, nàng nhận ra một việc chính là vòng tròn lẩn quẩn này trên thực tế sâu hơn nàng tưởng tượng, lòng dạ của người khác càng thâm sâu hơn, nàng hẳn nên bắt đầu điều chỉnh lại tâm tính mình một chút rồi.
Lâm Duyệt Vi vào phòng, đứng trước gương tự nhìn bản thân, trên cơ bản đã biết phỏng đoán của Tần Lê, ai bảo sắc mặt nàng lại tốt đến vậy chứ - tràn ngập dáng vẻ xuân tâm manh động, nào có thể chỉ vài bước chạy mà hồng hào đến thế được. Lâm Duyệt Vi đứng nhìn một chút, vừa tính toàn nên thu liễm thế nào, bỗng nhiên sửng sốt, cả người bất động nhìn chằm chằm vào con người đang xuất thần trong chiếc gương kia.
Chẳng phải lúc trước còn chưa biết diễn xuất cảm giác lúc mới yêu là thế nào sao, bây giờ chính là cơ hội luyện tập tốt nhất rồi còn gì.
Trước mặt mình chính là Cố Nghiên Thu – Lâm Duyệt Vi đứng trước gương tưởng tượng
... Là nàng đang yêu thầm Cố Nghiên Thu,
... Là nàng phát hiện mình đã yêu
... Nhưng lại không thể yêu
Thử hết lần này đến lần khác, tập trung nhớ kĩ cảm giác, để dành phát huy khi bấm máy.
Lâm Duyệt Vi ước đoán thời gian rồi gọi cho Cố Nghiên Thu
"Chị đến khách sạn chưa?"
"Chị đến rồi." Cố Nghiên Thu ngồi trên ghế trong phòng khách sạn, trước mặt để laptop, một tay còn đang gõ trên bàn phím.
"Đến rồi sao không nhắn cho em biết?", Lâm Duyệt Vi hỏi tiếp: " Chị đến khi nào đó?"
"Cũng được hai mươi phút, chị quên mất."
"Vừa mới về thì quăng em đi luôn sao?"
"Không có mà." Bàn tay đang gõ phím lập tức ngừng lại, cầm tách cà phê kế bên nhấp một ngụm, "Chị mới tắm xong, lúc đó không muốn nói với em, sợ ảnh hưởng đến em đang luyện diễn."
"Chị làm sao biết em đang tập diễn chứ?"
"Em không phải mỗi tối đều phải ôn luyện sao?" Cố Nghiên Thu trả lời theo lẽ dĩ nhiên.
Thật may nhờ sự hiểu biết mạc danh này của Cố Nghiên Thu mà có thể lấy lòng được Lâm Duyệt Vi, [tránh được một kiếp nạn], Lâm Duyệt Vi hừ nhẹ hai tiếng trong khoang mũi rồi hỏi: "Nửa đêm rồi, chị còn uống gì đó?"
"Cà phê". Vừa trả lời Cố Nghiên Thu vừa cúi đầu nhìn chiếc tách trên tay.
"Không ngủ sao?"
"ừm, thì không ngủ."
"Chị có phải..." Lâm Duyệt Vi mới nói được nửa câu đã bị Cố Nghiên Thu ngắt ngang, chặn luôn nửa phần còn lại.
"Chị có việc phải giải quyết."
Lâm Duyệt Vi: "... oh"
Cố Nghiên Thu đứng lên, từ túi xách trên cạnh bàn lấy tai nghe bluetooth của mình, đeo một bên lỗ tai, Lâm Duyệt Vi ở kia lần nữa mới bắt đầu nói tiếp, âm lượng so với lúc nãy thấp hơn rất nhiều: "Công việc nhiều vậy chị còn bay qua đây, có phải ôm đồm hơi nhiều rồi không?"
Cố Nghiên Thu: "Ừm, mấy người kia không đáng tin cậy."
Lâm Duyệt Vi: "..." Lời thoại này không khớp kịch bản rồi.
Cố Nghiên Thu mang chút ý cười hỏi nàng: "Vậy em tính phạt chị thế nào?"
"Em làm gì dám, chị vừa nhỏ mọn lại thù dai."
"Haizzzz,...." Cố Nghiên Thu lúc này thật không còn lời gì để nói, đưa tay ngắt ngắt giữa trán, nói: "Em có thể giảm bớt tần suất xuất hiện của mấy câu như vậy được không? Thiệt quá sát phong cảnh mà."
"Vậy em đổi lại câu khác nha."
"Câu gì?"
"Thù dai lại nhỏ mọn."
"......"
"Ha ha ha ha."
Cố Nghiên Thu nghiêm túc nói: "Chị thật sự sẽ nổi giận đó."
Lâm Duyệt Vi lúc này mới chịu chuyển đề tài: "Được rồi, em phạt xong rồi đó."
"Trừng phạt chuyện gì chứ?"
"Trừng phạt chuyện chị có công tác còn bay qua đây, phạt xong rồi. Phạt vậy chị chưa vừa lòng à?".
"Không quá hài lòng, thà tình nguyện để em dùng cách khác, mỗi lần em nói như vậy chị lại quên mất mình muốn nói cái gì."
"Vậy đợi chị nghĩ ra rồi nói, không cần gấp, chị làm việc trước đi, em tiếp tục xem bài học, làm xong việc thì nhắn cho em biết, xem ai ngủ trước."
Cố Nghiên Thu tạm dừng khoảng chừng mười giây, vẫn là nghĩ không ra cuối cùng bản thân muốn nói gì, nên chỉ có thể nói: "uhm, vậy cúp máy trước nhé."
"Bái bai."
"Bái bai."
Lâm Duyệt Vi lúc này thời gian làm việc và nghỉ ngơi còn tương đối hợp lý, mỗi ngày đều duy trì được giấc ngủ ít nhất trên 6 tiếng, trên cơ bản không vượt quá 12 tiếng, nhưng đến khi bắt đầu đóng phim, nhịp độ sinh học này có thể sẽ thay đổi, thế nên nhân lúc này cần nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tối nay ra ngoài gặp Cố Nghiên Thu đã mất đi một tiếng nên nàng dự tính sẽ đi ngủ trễ để bù lại, thấy Cố Nghiên Thu vẫn chưa nhắn chúc ngủ ngon, nàng đoán rằng cô còn đang bận việc.
Phải mất mười phút hơn Lâm Duyệt Vi mới lựa được một tấm từ trong 20 tấm hình tự sướng của mình, ịn lên đó một sticker dấu son đỏ rồi gởi qua Cố Nghiên Thu, chúc cô ngủ ngon, rồi lập tức tắt máy đi ngủ, trong mơ đều tràn ngập mật ngọt tình yêu.
Sáng hôm sau thức dậy nàng mới mở điện thoại xem tin nhắn trả lời của Cố Nghiên Thu.
【 Tây Cố: ......】
【 Tây Cố: ừm......】
【 Tây Cố: Chụp rất đẹp 】
【 Tây Cố: Chị có thể dùng làm hình nền điện thoại không? 】
【 Tây Cố: [Ảnh hình nền điện thoại] 】
【 Tây Cố: Ngủ ngon thân ái 】
【 Tây Cố: Chị dậy ra sân bay đây, moaz moaz 】
【 Tây Cố: Chị lên máy bay rồi, hai tiếng nữa sẽ đến nơi 】
Lâm Duyệt Vi click vào tấm hình vừa nhận được, Cố Nghiên Thu đã bỏ đi phần sticker được dán thêm, lấy làm hình nền điện thoại. Nhìn lại thời gian của tin nhắn, tin cuối cùng nhận được là lúc 5 giờ rưỡi sáng, trước đó là thức dậy ra sân bay, chúc ngủ ngon lúc 1 giờ rưỡi, vậy chỉ ngủ được nửa tiếng, tính qua tính lại chính là không ngủ.
Lâm Duyệt Vi không cần tính cũng chắc chắn Cố Nghiên Thu không có ngủ, tin chúc ngủ ngon chẳng qua để nàng yên tâm mà thôi.
Lâm Duyệt Vi nhắn vài chữ vào khung chat:
【 Lần sau biết tay em!】
Trả lời xong Lâm Duyệt Vi ra ngoài.
Cả nhóm vừa ra ngoài chạy bộ rồi trở về "văn phòng", bắt đầu công việc hàng ngày, duy chỉ có Tần Lê biến đi đâu mất không thấy mắt, mọi người đều bận rộn trong văn phòng làm việc của mình, hơn nửa tiếng sau Tần Lê thong thả đi vào, dựa nửa người vào khung cửa, một tay đưa về trước, tay kia còn đang cầm vài túi đồ: "Nhanh nhanh, mọi người tự đến lấy đi, tay tôi muốn rụng luôn rồi."
Có vài thành viên của tổ trinh sát chạy đến rồi mỗi người tự nhận lấy bữa sáng của mình.
"Cảm ơn Tần đội."
"Cảm ơn lão đại."
"Tần đội hôm nay anh soái quá đi."
"Ngọc thụ lâm phòng, anh tuấn tiêu sái, văn phòng nho nhỏ này của chúng ta nhờ anh mà phát quang vạn trượng rồi."
"Ôi, cha mẹ tái sinh của bọn em."
Cả đám người lao vào tán tụng đội trưởng, Tần đội híp mắt đi vào trong, hiển nhiên mười phần hưởng thụ lời vàng ý ngọc kia, mãi cho đến khi không nuốt thêm nổi nữa mới ghét bỏ búng một cái vào ót người kia: "Nói nhiều quá, lo làm việc đi"
Trên tay Tần đội còn hai túi thức ăn, một cho bản thân, túi còn lại là...
Tần đội nhanh chóng đi đến góc yên tĩnh nhất của văn phòng, để túi đồ ăn trên bàn với vẻ mặt lấy lòng cười hỏi: "Ăn sáng chưa lão Bạch?"
"Ăn rồi." Lâm Duyệt Vi lạnh lùng điềm nhiên trả lời, ánh mắt vẫn chăm chú vào tập hồ sơ trước mặt, không hề có ý dời đi tầm mắt mình.
"Làm sao mà ăn kịp được chứ?" Tần Lê bộp một tiếng, "Ăn một chút đi, tôi cố ý mua cho em đó."
Vai của Tần Lê là Tần Khi, là đội trưởng đội điều tra, tính cách lười nhác, kiêu ngạo tự luyến, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ nghiêm túc lúc làm việc, còn ngoài ra sinh hoạt cá nhân có chút tùy ý, quan tâm đồng nghiệp trong cục cảnh sát như con mình nên thường được gọi là "Gấu ba". Nhưng đến khi có vụ án nghiêm trọng sẽ chỉ còn là "Ba ba", là nhân vật có tính cách khá tương phản với nhau.
Qua mấy ngày cùng làm việc trong văn phòng tập huấn, thực chất là mọi người tập làm quen cách cùng nhau diễn, không thể không thừa nhận ánh mắt của Dương Khiếu quá chuẩn, Tần Lê đúng kiểu soái ca mày rậm, mắt to, chính khí đầy mình, diễn vai này quả là hợp, lại thêm tướng mạo cao ráo, phong thái anh dũng đều được thể hiện đến hoàn hảo.
Lâm Duyệt Vi trước đây có xem qua, cũng biết đây là diễn viên lợi hại, giờ chính thức làm bạn diễn, lại càng cảm thấy rõ ràng thực lực của anh ta. Vừa bắt đầu diễn, cách nói chuyện, giọng điệu, phong cách đều thay đổi, thu phóng tự nhiên, Trì lão sư chỉ đạo diễn xuất cũng khen anh ta không ngớt lời.
Đối với việc lấy lòng của Tần Lê, Lâm Duyệt Vi đóng vai Bạch Thuật luôn tỏ ra thờ ơ, tay cầm bút vẫn viết không ngừng, một chút ánh mắt cũng không liếc đến.
Tần Lê hạ giọng cắn răng nói: "Không phải chỉ làm hỏng ngòi viết máy của em thôi sao, biết là cây bút em dùng đã nhiều năm, tôi cũng đền lại ngòi mới cho em rồi, sao không dùng, có vậy cũng không cần mang thù thế chứ?"
Bạch Thuật ngoảnh mặt làm ngơ.
"Chúng ta không phải làm đồng đội tốt hết bốn năm sao?" Tần Lê khều khều cánh tay phải của nàng, cây viết trong tay xẹt một cái, kéo thành một đường dài trên giấy.
Bạch Thuật: "..."
Nàng thở dài.
Tần Lê cười khan vài tiếng, lui lại vài bước rồi nói: "Tôi không cố ý, thôi mà, anh em tốt..."
Bạch Thuật cầm giấy thổi thổi vài cái làm khô vết mực, lại cúi xuống tiếp tục viết.
"Hey, mọi người nghe gì chưa?" Một cảnh viên trong đội, Tiểu Giản ngẩng đầu lên nhìn mọi người, bắt đầu nhiều chuyện, sau đó cả văn phòng chộn rộn hẳn lên, mồm năm miệng mười. Tần Khi từ ngăn kéo bàn lấy ra một thanh kẹo que, trên thân còn dính một ít giấy bọc màu xanh, rồi thong thả bỏ kẹo vào miệng thưởng thức
Vai diễn của Lâm Duyệt Vi là một nhân vật không quá hòa đồng với mọi người trong văn phòng.
Trì lão sư trong suốt thời gian đều ở cùng mọi người, đa phần đều để bọn họ tự do phát huy, thỉnh thoảng sẽ chỉ ra vài chỗ cần thay đổi.
Trì lão sư đến trước mặt Lâm Duyệt Vi, nàng liền dừng bút, ngẩng đầu chào: "Trì lão sư."
Trì lão sư nói: "Biểu cảm này của em còn kém một chút, người trẻ nói thế nào nhỉ? À, băng sơn, xem đi, tôi vẫn còn theo kịp thời đại đấy chứ."
Lâm Duyệt Vi mỉm cười.
Trì lão sư tiếp tục nói: "Kiểu nhân vật này nhìn qua có vẻ rất dễ diễn, nhưng cũng không dễ diễn như vậy, bởi vì em không giông Tần Lê – càng có nhiều lời thoại hoặc hành động sẽ càng có thể thu hút người xem quan tâm nhân vật của mình, còn em chỉ có thể thông qua những biểu cảm rất nhỏ, phạm vi hoạt động cũng rất ít, đối với người mới vào nghề mà nói, em có lễ nên tạo thêm cho nhân vật vài động tác tay chân, còn kiểu động tác thế nào thì tự cân nhắc thêm một chút."
"Những động tác nhỏ có thể bằng tập luyện mà thuần thục, nhưng quan trọng nhất vẫn thay đổi cảm xúc chân thật trong lòng, nhân vật này luôn sớm chiều ở chung với đồng nghiệp, cùng nhau trải qua mưa bom lửa đạn, mọi người đều từng đồng sinh cộng tử, tuy bọn họ cùng em không giống nhau, nhưng bản thân em cũng đã xem mọi người là anh em, là người thân."
Trì lão sư chỉ vào Tần Lê đang cười đến khoe hết cả hàm răng trắng sáng: "Nhìn đi, đó là Tần Khi, đây là đội trưởng đội điều tra, em đã sớm quen biết anh ta, từ một cảnh viên bình thường được thăng đến quân hàm như bây giờ, cùng nhau hóa giải mâu thuẫn ở quê nhà, sau đó lại cùng nhau cứu sống một con mèo đen của một bà lão già cô đơn. Anh ta là một người hiếu động, không khác gì một hầu tử, ngày thường có việc đều xông xáo lên trước, chỉ duy nhất sợ mèo, nên lần đó là do em ra tay, còn anh ta ở bên dưới đứng cổ vũ "Lão Bạch lời hại, Lão Bạch lợi hại...", hàng xóm nhìn thấy đều đứng đó cười ngất trời."
Trì lão sư kể ra rất nhiều chi tiết, mỗi một điểm đều vô cùng sinh động, hệt như Lâm Duyệt Vi đã thật sự cùng Tần Lê trải qua những năm tháng đó, cùng xem nhau là sinh tử chi giao mà chân thành đối đãi nhau.
Trì lão sư lại nói: "Em nhìn anh ta đi."
Tần Lê đang ngồi trên ghế cười đến nghiêng ngả.
Trì lão sư hỏi: "Giờ thì có cảm giác gì?"
Lâm Duyệt Vi hơi chần chừ mà trả lời: "Có chút..."
Trì lão sư cổ vũ nàng tiếp tục: "Cứ nói thẳng, không cần kiêng dè"
Lâm Duyệt Vi nhỏ giọng, nói nốt lời mình: "Ngây ngốc, nhưng cũng có chút đáng yêu."
"Đáng yêu chính là cấp cao nhất của lời khen rồi." Trì lão sư nở nụ cười, vỗ vỗ vai nàng.
"Được rồi, em cứ giữ nguyên cảm xúc như vậy, chỉ cần tự nhiên thì mọi thứ đều có thể diễn ra được, còn kĩ thuật này nọ có thể học thêm."
Những lời này của Trì lão sư chính là sự dẫn dắt rất lớn cho Lâm Duyệt Vi, nàng trở về tự viết nên vài đoạn chuyện xưa của bản thân với mỗi một đồng nghiệp, đều