Lâm Duyệt Vi: "......"
Nhiễm Thanh Thanh: "Cháu cưng, mắng nó cho ta."
Nhiễm Thanh Thanh cào lên lòng bàn chân siêu ngắn của con Corgi, Corgi: "Gâu."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Bây giờ nàng đang bị người và chó cùng nhau xa lánh sao?
Nhưng nói đến việc này thì xác thật là Lâm Duyệt Vi đuối lý, nàng chưa kịp nói lời nào, Nhiễm Thanh Thanh vẫn cứ kiên trì một câu: "Đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, cô là ai a?"
Lâm Duyệt Vi: "Mẹ à......"
Nhiễm Thanh Thanh: "Ai nha, thật sự không biết cô là ai, số lạ từ đâu gọi tới thế này? Quảng cáo hử, tôi cho vô danh sách đen a~."
Lâm Duyệt Vi dành dùng sát chiêu, hít sâu một hơi, nói: "...... Mẹ không muốn biết con với Cố Nghiên Thu ở bên nhau như thế nào sao?"
"Khôi phục quan hệ mẹ con mười phút," Nhiễm Thanh Thanh nói, "Thành thật kể đê."
Lâm Duyệt Vi dùng lời này xâu lấy bà, hỏi: "Ba đâu?"
"Không có việc gì hỏi ba cô làm gì, khai báo trước rồi hãy nói." Nhiễm Thanh Thanh không ăn chiêu dương đông kích tây này của nàng.
"Ba chẳng lẽ không phải ba ruột con sao, chung thân đại sự không được cùng ba thông báo một tiếng à?"
"Tôi kể lại không phải được rồi à."
"Mẹ này."
Giọng Lâm Duyệt Vi đột nhiên nghiêm túc, mang theo hai phần u sâm khí lạnh, dọa Nhiễm Thanh Thanh nhảy dựng: "Có phải cô mong tôi chết sớm lắm không? Dọa tôi với cháu trai hết hồn."
"Ba ở nhà hay là ở bên ngoài công tác?"
"Đi công tác, bằng không cần gì phải kể lại."
"Àh." Lâm Duyệt Vi đem chuyện của nàng cùng Cố Nghiên Thu kể lại sơ lượt khái quát với Nhiễm Thanh Thanh, Nhiễm Thanh Thanh nghe xong hỏi nàng, "Còn gì nữa không?"
"Hết rồi."
"Được, vậy tiếp tục đoạn tuyệt quan hệ mẹ con." Nhiễm Thanh Thanh như tá ma giết lừa[1], thập phần nhanh chóng cúp điện thoại.
[1]Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế hết rên quên thầy
Lâm Duyệt Vi không tiếp tục quấn lấy mẹ nàng, mà quay đầu lại gọi điện thoại cho ba nàng.
Ông Lâm nhận được điện thoại của nàng nên khá bất ngờ, trong nhận thức của đại đa số gia đình Trung Quốc, người mẹ mới là người phát ngôn liên hệ với con gái, còn ba ba chỉ là cái máy ATM di động, với Lâm Duyệt Vi cũng không ngoại lệ, hơn nữa trước giờ hai ông bà Lâm đều luôn ở bên nhau, nên gọi cho ai cũng vậy, nên Lâm Duyệt Vi trước nay đều gọi tới di động Nhiễm Thanh Thanh.
Ông Lâm: "Gặp phiền toái rồi à?" Dương như lý do Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại cho ông chỉ có khả năng này.
"Không có, ba, con vừa mới điện thoại cho mẹ."
"Ừm." Ông Lâm có một giây tạm dừng ngắn ngủi, trả lời ngắn gọn trong một chữ, rồi chờ nàng nói tiếp, ít khi thấy ông tỏ ra lãnh đạm thờ ơ như vậy. Một khi đã nổi lên lòng nghi ngờ, thì Lâm Duyệt Vi sẽ cầm lòng không đậu mà suy nghĩ theo một chiều hướng khác, ba nàng có phải do sợ nói nhiều sai nhiều, nên mới cố ý không nói lời nào.
"Con vừa xem WeChat của mẹ, hỏi ba đâu, mẹ cáo trạng với con, nói khuya hôm nay ba mới về nhà."
"Vậy à?" Ông Lâm dừng một chút, mỉm cười nói, "Vậy để ba dỗ bà ấy."
"Gần đây ba bận lắm à?" Lâm Duyệt Vi hỏi.
"Vẫn chịu được, trước giờ không phải luôn vậy sao." Ông Lâm nới lỏng cà vạt, nhìn về bóng đêm xa ngoài cửa sổ.
"Còn đang công tác sao?" Lâm Duyệt Vi lại hỏi.
"Ừm." Ông Lâm hàm hồ trả lời.
"Mẹ mới nuôi một con chó ba biết không?"
"Biết, còn đặt tên nó là cháu trai, ba kêu bà ấy đổi tên, bà ấy không chịu, nói rằng bà ấy chờ cháu ngoại từ con không nổi nữa, muốn làm bà ngoại tới nghiện luôn rồi."
"Mẹ rảnh quá rồi." Lâm Duyệt Vi mỉm cười nói.
Ông Lâm cười theo: "Bà ấy thích là được rồi."
"Vậy không còn gĩ nữa, ba nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Cảm ơn con gái ngoan."
"Bái bai ba ba."
"Bai con, có rảnh về nhà một chuyến, nhớ nói trước với ba."
"Dạ."
Lâm Duyệt Vi nhìn điện thoại một lúc lâu không nhúc nhích, một vòng duệ sắc chìm trong đáy mắt nàng. Giữa ba mẹ nàng rõ ràng có một người nói dối, Nhiễm Thanh Thanh nói ba nàng đi công tác, mà khi nàng hỏi ông Lâm lại nói như có vẻ đang ở nhà, ai mới là người nói dối?
***
Điện thoại trong túi xách của Cố Nghiên Thu vang lên tiếng chuông.
Cô nghe thấy, bèn tháo bịt mắt xuống, lấy điện thoại từ trong túi xách bên cạnh ra.
Lâm Chí nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, lần này thì anh đã rõ, tiếng chuông điện thoại riêng này được cài đặt riêng dành cho đối tượng thần bí của Cố Nghiên Thu, mỗi lần vừa nghe thấy, mặc kệ Cố Nghiên Thu đang làm gì, đều nhất định sẽ nghe điện thoại trước.
"Xảy ra chuyện gì?" Cố Nghiên Thu ấn hạ cửa sổ xe, vuốt lấy mái tóc dài, để từng cơn gió lạnh thổi tan cơn buồn sau bữa tiệc rượu xã giao hôm nay, giúp đầu óc cô thanh tịnh.
Lâm Chí ở trong lòng tấm tắc một tiếng, quả nhiên đối tượng khác xa mọi người, ngay cả ngữ khí nói chuyện đều ôn nhu hơn vạn lần.
"Ngủ rồi à?" Lâm Duyệt Vi nghe giọng cô có chút khàn khàn.
"Mới vừa xã giao xong, đang trên đường về nhà."
"Uống rượu?"
"Không uống nhiều, chỉ một chút."
"Trở về đi ngủ sớm một chút, nhớ khóa kỹ cửa sổ."
Hai người đã ở bên nhau một đoạn thời gian, tuy rằng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng Lâm Duyệt Vi biết mỗi khi Cố Nghiên Thu uống rượu vào thì toàn thân sẽ mệt rã rời, có đôi khi sau tiệc xã giao, cô về nhà mà cả người trở nên đặc biệt mềm mại, tùy ý để Lâm Duyệt Vi niết trên mặt cô.
Cố Nghiên Thu nghe ra thâm ý bên trong bèn cười rộ lên: "Khóa kỹ cửa sổ là cố ý dặn dò điều gì? Chẳng lẽ buổi tối sẽ có người đột nhập vào sao?" Tiểu khu cả hai đang ở không phải thương gia giàu có thì là quan viên, minh tinh, nếu người khác có thể tùy ý đột nhập vào, thì công ty bảo an đã sớm đóng cửa rồi.
Lâm Duyệt Vi nói: "Em lo lắng mà. Phi hành ngàn dặm......"
Cố Nghiên Thu cười: "Được rồi, chiếm tiện nghi của chị mà xem như cũng được à?"
Lâm Duyệt Vi gọi điện thoại tới vì chính sự, nhưng sau khi cùng Cố Nghiên Thu trò chuyện một hồi lại không muốn nói về chính sự, cứ châm chọc cười đùa hơn nửa ngày, Lâm Chí lái xe tới trước cửa, Cố Nghiên Thu xuống xe, bước về phía cửa nhà trong bóng cây loang lổ.
"Có phải có chuyện quan trọng tìm chị không?" Cố Nghiên Thu cúi đầu dùng vân tay mở khóa, lập tức hỏi.
Cửa lớn tít một tiếng, Cố Nghiên Thu giơ tay kéo mở cửa.
Lâm Duyệt Vi ở đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ mà nở nụ cười, nói: "Quả nhiên vẫn không giấu diếm được chị."
Cố Nghiên Thu cười cười: "Nói đi, không cần khách khí với chị."
Cố Nghiên Thu đoán được cũng không khó, Lâm Duyệt Vi là một người không thích lãng phí thời gian, tuy rằng hai người là tình lữ, nhưng mỗi lần trò chuyện đều khá hạn chế, canh thời gian nhắc nhở nhau, trừ phi đặc biệt dư dả, thì mới có thể nói chuyện trời nam biển bắc.
Lâm Duyệt Vi lần đầu tham gia diễn xuất, mỗi ngày đều phải học tập, căn bản không có thời gian dư dả, nên khi nàng cố kéo dài thời gian nói chuyện qua hơn nửa giờ thì biết là chuyện không được bình thường.
"Mẹ em nói cứ cách vài bữa chị tới nhà em một chuyến?"
"Không cách vài bữa, thì một tuần cũng trên dưới hai lần, tuần này tương đối bận rộn, có thể cuối tuần mới tới một lần."
"Chị có phát hiện điều gì không bình thường không?"
"Không bình thường?" Cố Nghiên Thu treo áo gió treo lên giá áo trên cửa, một tay cầm di động, một tay cởi nút cổ áo sơ mi, bước tới sô pha trong phòng khách, "Ý em là không bình thường trên phương diện nào?"
"Thì......" Lâm Duyệt Vi nghĩ nghĩ vẫn hơi khó mở miệng hỏi, "Ba mẹ em, có gì không ổn không?"
"Chuyện này...... Chị không biết trước đó hai người chung sống ra sao, cho nên không thể nói điểm không ổn ở đâu, em phát hiện ra chuyện gì sao?" Cố Nghiên Thu ngồi xuống, ghế sô pha bằng da phát ra một tiếng tiếng vang kẽo kẹt, cô nhéo nhéo ấn đường nhức mỏi, giọng Lâm Duyệt Vi bắt đầu trở nên xa xôi.
Đêm nay Cố Nghiên Thu uống rất nhiều rượu, không phải một chút, nếu không phải ở trên xe được nghỉ tạm trong chốc lát, thì bây giờ chân cô đã sớm mềm nhũn.
Lâm Duyệt Vi không phát hiện ra điều này, nói: "Tối hôm nay em gọi điện thoại cho cả hai, mẹ em nói ba em đi công tác, ba em thì nói mình ở nhà, cho nên lòng em có một loại dự cảm xấu, có phải chuyện tình cảm của họ xảy ra vấn đề gì?"
"Trước tiên, em đừng miên man suy nghĩ, có thể chỉ là cãi nhau."
"Trước giờ em cũng chưa từng thấy bọn họ cãi nhau."
"Cho nên bây giờ cũng không nhất định là cãi nhau, lần trước không phải chị từng nói khắc khẩu đúng lúc rất có lợi cho quan hệ vợ chồng sao."
Cố Nghiên Thu an ủi không có bất cứ hiệu quả gì, trực giác Lâm Duyệt Vi chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ, nàng ậm ừ thật lâu, hít sâu một hơi, nói ra suy đoán của mình: "Em nghi ngờ, mẹ em xuất quỹ."
Cố Nghiên Thu: "???"
Cố Nghiên Thu: "......"
Cố Nghiên Thu nhất thời cạn lời.
"Kỳ thật em đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên......" Lâm Duyệt Vi nói ra một câu mà như đã rút đi hơn phân nửa sức lực, nàng ngồi trên giường, một bàn tay chống lên giường mặt, gian nan mà nói, "Em muốn nhờ chị, lần sau tới nhà, giúp em quan sát một chút."
"Ừm." Cố Nghiên Thu dừng một chút, nói, "Chẳng may cảm tình giữa hai người thật sự xảy ra chuyện, nhưng đối với em sẽ không có thay đổi gì, mỗi người đều có cuộc sống riêng của chính mình. Cuối cùng, em vẫn còn có chị."
"Em biết mà." Lâm Duyệt Vi lẩm bẩm nói, "Em đương nhiên biết."
Nàng chỉ khó có thể tiếp thu.
Lâm Duyệt Vi năm ngón tay bắt lấy ga trải giường, nắm chặt một chút, lại buông ra: "Em luyện tập đây."
"Chờ một chút."
"Sao vậy?"
Cố Nghiên Thu cúp điện thoại, gởi lời mời videocall trên WeChat, Lâm Duyệt Vi tiếp nhận, khuôn mặt nghi hoặc xuất hiện trên màn hình, Cố Nghiên Thu trợn to mắt nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, lộ ra biểu tình nhẹ nhõm, nói: "Chị sợ em trộm khóc."
Lâm Duyệt Vi: "......"
Cái quỷ gì vậy? Nàng ở trong lòng Cố Nghiên Thu là người yếu đuối tới vậy sao?
Lâm Duyệt Vi ở trước màn hình giương nanh múa vuốt, khoa trương nói: "Em nói cho chị biết, chị mà cứ như vậy sẽ rất dễ dàng mất đi em."
Cố Nghiên Thu: "Ha ha ha."
Lâm Duyệt Vi hung tợn nói: "Học đây."
Cố Nghiên Thu cong cong đôi mắt: "Đi đi."
Lâm Duyệt Vi đưa màn hình điện thoại đến gần, chu chu môi lên, rồi hoả tốc cúp máy.
Cố Nghiên Thu: "!!!"
Cô vừa thấy gì ấy nhỉ?
【 Tây Cố: Em vừa mới moah moah chị à? 】
【 Hai chữ Mộc: Xin lỗi, tin nhắn của bạn tạm thời không có người xem, xin gởi lại sau】
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi chơi xong bỏ chạy, hạ quyết tâm không trả lời tin nhắn của cô, Cố Nghiên Thu gởi liên tục mấy tin nhắn rồi lên lầu rửa mặt, cô sớm đã ghi tạc chuyện Lâm Duyệt Vi dặn dò vào lòng, nhưng tuần này cô có muốn cũng không thể gặp Nhiễm Thanh Thanh, cùng lắm thì chỉ có thể qua một chuyến vào cuối tuần, xem ra vô luận như thế nào cũng phải rút ra chút thời gian. May mà cùng thành phố, nếu ở địa phương khác, thì thật sự lòng có dư mà lực không đủ.
Lâm Duyệt Vi vẫn có điều giấu giếm Cố Nghiên Thu, nàng hoài nghi mẹ của nàng cùng Thẩm Hoài Du có quan hệ, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, tốt nhất là giả, sợ bóng sợ gió một hồi, nếu là sự thật, đến lúc đó nàng mới nói với Cố Nghiên Thu, miễn cho cả hai tạo thành bối rối vô vị.
Hai người có chiến trường của riêng mình, Lâm Duyệt Vi ở đoàn phim không biết ngày đêm mà đóng phim học tập, không biết bên ngoài hôm nay là hôm nào. Cố Nghiên Thu vì công ty mệt mỏi bôn tẩu, vừa quan sát điểm khác lạ của hai ông bà Lâm gia vừa chờ đợi Lưu tiên sinh truyền tin tức tới.
Đảo mắt đã qua hơn một tháng, 《 kính trong tay 》của Thiệu Nhã Tư bấm máy trước phim của Lâm Duyệt Vi, sau khi đóng máy thì trước tiên chạy đến chỗ Lâm Duyệt Vi thăm ban, người đại diện của Thiệu Nhã Tư với đạo diễn sản xuất của《 đô thị sương mù 》cũng có chút quan hệ, nên chỉ cần lén lút là vào được.
Thiệu Nhã Tư đội mũ lưỡi trai mang khẩu trang, bất động đứng bên ngoài trung tâm quay phim, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Duyệt Vi với đôi mắt lóe sáng.
Người đại diện ở bên cạnh búng một cái vào gáy cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Sợ nàng không phát hiện ra em à? Không phải nói phải cho nàng một kinh hỉ sao?"
Thiệu Nhã Tư gật đầu như giã tỏi, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Cô kéo khẩu trang xuống, thè lưỡi với người đại diện.
Khóe môi căng thẳng của người đại diện trong nháy mắt trở nên nhu hòa, bất đắc dĩ lại dung túng mà nở nụ cười.
Dương Khiếu: "Qua!"
Lâm Duyệt Vi rời khỏi màn ảnh, nhận nước trong tay Vương Viên Viên đưa qua, uống hai ngụm. Một bên bả vai đột nhiên bị người ta chụp phải, Lâm Duyệt Vi cố nhịn xuống chút phản xạ có điều kiện, thì Vương Viên Viên đã dùng một bàn tay ra ngăn cản, kéo Lâm Duyệt Vi ra sau lưng mình, cảnh giác mà nhìn chằm chằm người trước mặt, đội mũ mang khẩu trang che kín hơn phân nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra hai con mắt.
Một đôi mắt hoạt bát điển hình của tiểu thư khuê các đang không ngừng chớp chớp.
Lâm Duyệt Vi ngẩn ra, ý cười trong đôi mắt như hoa đào nở rộ, ấn tay Vương Viên Viên xuông, nói: "Là bạn em."
Thiệu Nhã Tư kéo khẩu trang xuống, cười to, phối âm với "ta-dah", nói: "Surprise!"
Hai người dùng sức mà ôm lấy nhau.
Vương Viên Viên nhíu mày, nhìn ra được biểu tình ghét bỏ của người phụ nữ ngoài ba mươi đeo mắt kiếng luôn theo sát bên cạnh Thiệu Nhã Tư.
Tiểu tỷ muội cửu biệt gặp lại, có chuyện nói không hết, cảnh diễn hôm nay Lâm Duyệt Vi vẫn chưa quay xong, bèn xin lỗi Thiệu Nhã Tư nói: "Chắc tới tối mình mới rảnh."
Thiệu Nhã Tư không chút để ý mà xua tay: "Cả ngày hôm nay mình đều rảnh, mình ở đây chờ cậu."
"Này......" Lâm Duyệt Vi còn chưa nói xong, người đại diện bên cạnh Thiệu Nhã Tư đã lạnh lùng mở miệng, "Em còn phải ăn cơm trưa."
Đây là lần đầu tiên Lâm Duyệt Vi gặp người đại diện của Thiệu Nhã Tư, cô có vóc dáng rất cao, cũng phải một mét bảy mươi lăm trở lên, ngũ quan không thể nói quá ưu việt, nhưng tổ hợp lại trông rất thuận mắt, mang mắt kính không gọng, thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, toàn thân đích thị viết hoa hai chữ "Tinh anh".
Lâm Duyệt Vi từng nghe Trần Huyên nhắc tới danh tiếng của người này, công ty quản lý Thiệu Nhã Tư gia nhập vốn là một công ty nhỏ, toàn bằng sức của mình cô ấy đánh ra thanh danh, mới chậm rãi phát triển thành quy mô cỡ trung cho tới ngày hôm nay.
Thiệu Nhã Tư nói: "Em ở đoàn phim ăn cơm hộp là được rồi mà." Nàng giơ giơ chứng minh công tác đeo trước ngực lên, vô cùng đáng yêu mà nghiêng đầu nói, "Chẳng lẽ không bao gồm cơm hộp à?"
Người đại diện xụ mặt: "Không được."
Thiệu Nhã Tư chạy tới lắc cánh tay của cô, "Đi mà đi mà...."
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
???
Vương Viên Viên cũng tỏ vẻ khiếp sợ, ngay cả cô cũng rất ít khi nhìn thấy nghệ sĩ không lớn không nhỏ đối với người đại diện như thế, thấy Thiệu Nhã Tư không quen mặt, nên cũng đoán có lẽ không phải là đại bài.
Người đại diện của Thiệu Nhã Tư chịu không nổi nữa mà rút tay ra, nỗ lực bảo vệ phòng tuyến, kiên quyết nói: "Không được, cơm hộp không tốt cho sức khỏe."
Thiệu Nhã Tư không năn nỉ được cô, cuối cùng rốt cuộc bất đắc dĩ mà nói với Lâm Duyệt Vi: "Vậy giữa trưa mình ra ngoài ăn cơm, tối nay quay lại."
Lâm Duyệt Vi: "...... Ừm."
Nàng còn có thể nói gì đây?
Thiệu Nhã Tư căm giận mà hừ một tiếng với người đại diện, lôi kéo Lâm Duyệt Vi đi sang một bên nói nhỏ.
Lâm Duyệt Vi vẫn còn đang trong lúc khiếp sợ về thái độ của Thiệu Nhã Tư đối với người đại diện, không thể không phát huy một chút tinh thần bát quái: "Bình thường cậu đều chung đụng với người đại diện thế này sao?"
Lâm Duyệt Vi tưởng tượng nếu nàng gọi Trần Huyên là Huyên Huyên, chắc Trần Huyên sẽ dùng búa phang luôn vào đầu nàng.
Thiệu Nhã Tư ngu ngơ dại khờ nói: "Ừa."
Lâm Duyệt Vi tấm tắc thở dài: "Vậy thì người đại diện của cậu thật là vô cùng dễ nói chuyện."
Thiệu Nhã Tư lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không đâu, hôm nay nàng đặc biệt rất khó mà nói chuyện."
Lâm Duyệt Vi nhướng mày: "Sao vậy?"
Thiệu Nhã Tư nói: "Thì mỗi lần chị ấy không đồng ý chuyện gì, mình chỉ việc lắc tay hai cái là chị ấy khẳng định sẽ đồng ý, nhưng hôm nay lại nhất quyết không chịu đáp ứng, còn hung dữ với mình nữa."
Lâm Duyệt Vi: "???"
Lâm Duyệt Vi cơ hồ cho rằng mắt mình xảy ra vấn đề, nói: "Vừa rồi là hung dữ với cậu à?"
Thiệu Nhã Tư nói: "Đúng vậy."
Lâm Duyệt Vi không còn lời gì để nói.
Có người, tỷ như Thiệu Nhã Tư lúc nào cũng có số sung sướng, người khác hâm mộ không tới, trong tiết mục có thể gặp được Lâm Duyệt Vi vì nàng bày mưu tính kế, rời khỏi tiết mục còn có thể gặp được người đại diện vì nàng hộ giá hộ tống, sủng đến mức vô pháp vô thiên, đến nổi chỉ vì một ánh nhìn nghiêm khắc còn chưa kịp làm gì đã bị Thiệu Nhã Tư đóng dấu là "Hung dữ" rồi.
Lâm Duyệt Vi đổi chủ đề: "Cậu ở bên đoàn phim kia thế nào rồi? Trước đó không phải nói người khác xa lánh cậu sao?"
Thiệu Nhã Tư híp mắt cười: "May mà quen rồi, àh, người đại diện của mình, không biết nàng dùng biện pháp gì, mà bầu không khí trong đoàn sau đó tốt hơn nhiều, nàng thật sự là rất lợi hại."
Thiệu Nhã Tư nhắc lại chuyện xưa mà cảm thán nói: "Nếu lúc ấy cậu đóng cùng mình, ở bên nhau thì tốt rồi."
Lâm Duyệt Vi không khỏi nổi lên lòng so sánh, nói: "Người đại