Thẩm Cảnh Quân chỉ im lặng một lúc, Chi Chi sợ hãi nhìn hắn: "Ngươi, ngươi có phải định bỏ mặc ta phải không?"
Nàng khóc thương tâm thành tiếng: "Ngươi mau cứu ta, ta không muốn chết, ta rất sợ!"
"Sao ta có thể bỏ mặc ngươi được." Thẩm Cảnh Quân trấn an nàng: "Ngươi yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ cứu ngươi, chỉ là thân phận ngươi có hơi khó giải quyết để ta nghĩ cách xem nên làm gì."
Chi Chi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nức nở, khóc thương tâm đ ến nỗi không có cách nào kiềm chế lại.
Trong đêm tối chỉ có hai người họ cùng nhau núp trong sơn động, Thẩm Cảnh Quân nhìn thấy dáng vẻ run rẩy kinh hoàng của nàng.
Hắn mím chặt môi từ trên dưới đất nhặt lên áo của mình khoác lên bờ vai của nàng, che đi vết tích quần áo bị xé mở.
Lòng bàn tay xẹt qua áo ngoài, Thẩm Cảnh Quân cứng đờ một chút, hắn không xa lạ gì với thứ ướt át nhớp nháp dưới tay, cho dù đã nguội hắn cũng có thể nhận ra đồ vật của chính mình.
Chi Chi quấn chặt bản thân vào áo của hắn, càng ngày càng thu mình về phía góc tường, lộ ra vẻ sợ hãi bài xích, những giọt nước mắt trong mắt tỏa sáng lạnh lùng dưới ánh trăng mỏng manh.
Thẩm Cảnh Quân cúi xuống thấp nhìn nàng: "Ngươi có cách gì không?"
Ngoại trừ biện pháp khiến cho Ninh vương và Ninh vương phi hoà ly, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận mang cô nương này đi.
Thế nhưng, hắn làm sao có thể huỷ đi chuyện nhân duyên của hoàng thúc và hoàng thẩm cho được, dù sao họ cũng là trưởng bối của hắn.
Chi Chi đương nhiên là có biện pháp, giả chết, trốn chạy, chủ ý của nàng có nhiều lắm nha.
Nhưng mà nàng không thể nói, nếu như nói cho hắn biện pháp thì Đại tỷ của nàng phải làm sao, Lam tỷ tỷ làm sao bây giờ?
Chi Chi run run bờ môi: "Ta, ta không biết".
"Nếu như ngươi không có cách nào khác vậy thì giết ta đi, ta không muốn ra ngoài phải mất mặt, cũng không muốn bị nhốt vào lồ ng heo ngâm nước".
Chi Chi nghiến răng nghiến lợi, ôm chặt hai chân, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, cảm xúc sợ hãi vô cùng chính xác: "Ngươi giết ta đi, để ta không làm xấu mặt Đại tỷ ta, xấu mặt cha mẹ ta."
Nàng đang ép Thẩm Cảnh Quân phải ra quyết định, đồng thời cũng đang thăm dò thử cách làm người của hắn.
Người trong thiên hạ đều biết thái tử mặc dù lạnh lùng, thế nhưng là một người quân tử quang minh lỗi lạc, chính trực.
Hiển nhiên sẽ không đứng nhìn nàng chết, hắn sẽ nghĩ ra biện pháp để cứu nàng.
Mà nếu như hắn ở chỗ này c**ng hi3p nàng và giết người diệt khẩu, thì Đông Cung chắc chắn sẽ là một hố lửa khổng lồ.
Chết ở chỗ này hay chết ở nơi đó đều không có gì khác biệt: "Ta sẽ không giết ngươi và cũng sẽ không để người khác giết ngươi".
Thẩm Cảnh Quân dừng một chút: "Ta chỉ hỏi một câu, ngươi có nguyện ý đến Đông cung không?"
Chi Chi thầm nghĩ, hiện tại thân phận nàng xấu hổ, cho dù có được đưa về Đông Cung thì cùng lắm cũng chỉ là một thị thiếp vô danh, đương nhiên không thể đồng ý nhanh như vậy, nếu không ngày tháng sau này sẽ như thế nào?
Nghĩ như vậy, Chi Chi chớp đôi mắt ngấn lệ: "Đi.......Đông cung?"
"Dựa theo lễ chế, Đông cung trừ thái tử phi bên ngoài, danh phận thê thiếp đều có mấy chục người".
Giọng nói của Thẩm Cảnh Quân dường như sinh ra đã lạnh lùng, khi an ủi người khác cũng vậy: "Nếu ngươi theo ta về Đông Cung, ta sẽ phong ngươi là Phụng Nghi".*
*Phụng Nghi: Phong hào thê thiếp của thái tử, đứng thứ năm.
Chi Chi cúi đầu, yếu ớt hỏi: "Phụng Nghi là cái gì? Hơn nữa, sao ta lại có thể đi theo ngươi chứ!"
"Ta sẽ nghĩ cách khiến cho hoàng thẩm và hoàng thúc hoà ly, sau đó sẽ đón ngươi vào Đông cung".
Thẩm Cảnh Quân im lặng một lúc cảm thấy bản thân phải chịu trách nhiệm, cũng không thể đứng nhìn tiểu cô nương vì hắn mà chết.
Dù sao hoàng thúc ngày thường phong lưu, có lẽ cũng không có tình cảm gì với hoàng thẩm cho lắm.
Thật ra có cưới vương phi hay không kỳ thật cũng chẳng quan trọng, hoà ly nói không chừng còn khiến hắn ta cảm thấy bản thân được giải thoát.
Ngoài thân phận xấu hổ của Chi Chi ra, nàng dù sao cũng là thê thiếp của hoàng thúc, nếu như tiến vào Đông cung được phân vị cao, khó tránh khỏi người bên ngoài suy đoán lung tung.
Vì vậy, nàng chỉ có thể từ Phụng nghi cấp thấp nhất đi lên, sẽ không có ai chú ý.
"Hoà ly?" Chi Chi giống như bị khiếp sợ nhìn hắn nói: "Đại tỷ ta là vương phi do bệ hạ sắc phong, nếu như hoà ly chẳng phải là kháng chỉ hoàng thượng sao?"
"Thánh chỉ muốn đại tỷ ngươi gả đi, đại tỷ ngươi đã gả, trong thánh chỉ cũng không có nói không cho phép đại tỷ ngươi hoà ly".
Thẩm Cảnh Quân giật giật khoé môi, hắn đối với cái gọi là kháng chỉ không có gì là tôn kính, dù sao cũng chỉ là ý tứ của Khương thị mà thôi, hắn kháng chỉ thì đã sao.
Chi Chi ngơ ngác nhìn hắn, nàng đột nhiên buông chân ra, lao tới ôm lấy chân Thẩm Cảnh Quân.
Đầu gối nàng mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, khóc rất thảm thiết: "Thái tử điện hạ, van cầu ngươi giúp đại tỷ ta và Vương gia hoà ly đi".
Trong lúc nhất thời Thẩm Cảnh Quân không phản ứng kịp.
Chi Chi thấp giọng nghẹn ngào: "Ninh vương....Ninh vương hắn là một kẻ cuồng dâm, đại tỷ ta bị hắn tra tấn từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn, nếu còn tiếp tục như vậy nàng sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay Ninh vương, cầu xin thái tử điện hạ cứu đại tỷ ta".
Thẩm Cảnh Quân sững sờ, trong đầu nhớ tới ngày hôm đó trong cung hình như Ninh vương phi xảy ra chuyện, cho nên gia quyến Ninh vương phủ mới chạy ra cản đường hắn.
Không ngờ Hoàng thúc lại có sở thích đáng xẩu hổ như vậy!
Thẩm Cảnh Quân cau mày, một tay kéo Chi Chi từ dưới đất lên: "Lời ngươi nói là thật?"
Chi Chi khẽ gật đầu, xoắn hai ngón tay lại với nhau: "Là thật".
Thẩm Cảnh Quân liếc nhìn Chi Chi, không nhớ rõ vào ban ngày trên người nàng có dấu vết.
Nếu hoàng thúc của hắn thật sự có sở thích như vậy, nàng làm sao có thể trốn thoát?
Chi Chi phát hiện ánh mắt của hắn đang nhìn nàng, mặt đỏ lên: "Ta, ta bởi vì đại tỷ luôn bảo vệ ta cho nên Ninh vương chưa từng nhìn thấy ta".
Thẩm Cảnh Quân hiểu ra, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, người ta thân là tỷ tỷ nếu muốn có thể hy sinh thân mình vì muội muội, còn đám huynh đệ tỷ muội của hắn đều là sài lang hổ báo chém giết lẫn nhau không có chuyện gì tốt.
Nhưng như vậy cũng có thể nói, có thể xác định cô nương này là lần đầu tiên, trong