Cố Ninh Bình đi ra ngoài, Chi Chi thở dài nhẹ nhõm nói với Lưu ma ma: "Làm phiền Lưu ma ma sai người đến Cố gia báo tin, để huynh trưởng tới đưa chúng ta về nhà".
Thời điểm nữ tử xuất giá sẽ được huynh trưởng cõng lên kiệu hoa.
Khi nữ tử hoà ly hoặc bị hưu vứt bỏ thì cũng là do huynh trưởng ở nhà mẹ đẻ tới đón để chứng minh rằng nàng không quan hệ gì với nhà chồng nữa.
Tổ tiên Cố gia vốn dĩ ở Giang Nam, thế nhưng mấy năm nay cả gia tộc đã sớm chuyển đến kinh thành sống.
Mặc dù vẫn có vài người nói họ là phú thương Giang Nam, thế nhưng con cháu thế hệ này của Cố gia đều là nhân sĩ kinh đô.
"Vâng".
Lưu ma ma nhẹ gật đầu: "Nô tỳ sẽ kêu người đi ngay".
Mặc dù Cố di nương và vương phi phải rời khỏi vương phủ, nhưng các nàng có quan hệ tốt với Lam trắc phi.
Nếu như lúc này bà đắc tội hai người họ, Lam trắc phi nhất định sẽ khiến bà sống không yên.
Dù sao người cũng phải rời đi, Lưu ma ma không muốn lúc này gây thêm rắc rối.
Chi Chi thở dài, nàng cũng không biết Thái tử điện hạ cuối cùng là có ý gì? Bên nàng cũng không có tin tức gì, chỉ có thể theo Cố Ninh Bình về nhà.
Phải chăng.......
Chi Chi cau mày lại, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Ngày Cố Ninh Bình trở về có rất nhiều người đi theo phía sau, có hạ nhân vương phủ cũng có cả người Cố gia nữa.
Cố Ninh Bình cởi cát phục nặng nề trên người xuống đặt vào trong khay, liếc mắt cười một tiếng: "Chi Chi, chúng ta được tự do rồi!"
Chi Chi cũng cười nhìn nàng.
Nở nụ cười tươi nhưng trên mặt nước mắt không kiềm chế nổi rơi xuống.
Cuối cùng cũng được tự do, các nàng mưu đồ lâu như vậy tưởng chừng như một cơn ác mộng.
"Muội đừng khóc".
Đầu ngón tay của Cố Ninh Bình gạt lau đi giọt nước mắt trong suốt trên mặt: "Chúng ta mau đi thôi, huynh trưởng đang đứng ở bên ngoài chờ chúng ta rồi".
Chi Chi nhẹ gật đầu, năm lấy tay Cố Ninh Bình bước ra ngoài cửa, các nàng bước ra khỏi cổng sân đi đến tiền viện.
Người tới đón các nàng chính là đường huynh ở Cố gia Cố Tề Minh, tự Tử Hoàn.
Cố Tề Minh học thức hơn người khí chất tao nhã, mười bốn tuổi thi đỗ tiến sĩ, năm nay mới có mười tám tuổi.
Bởi vì phải giữ đạo hiếu cho nên đã bỏ qua kì thi năm ngoái đành phải chờ thêm một năm nữa.
Ngôn Tình Ngược
Nhìn thấy hắn, ánh mắt Cố Ninh Bình tối sầm lại, Chi Chi tự nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đáng ra thân là phụ thân và huynh trưởng, bọn họ phải đến đón tỷ muội các nàng trở về thế nhưng chỉ vì sợ đắc tội Ninh vương phủ nên không dám đến.
Lại chỉ có Cố Tề Minh đến đón các nàng.
Cố Ninh Bình và Chi Chi cùng cúi người chào hỏi: "Ân tình hôm nay của đường huynh, muội muội nhớ kỹ trong lòng".
Ánh mắt Cố Tề Minh phức tạp, thở dài, vội đỡ các nàng chỉ nói: "Hai muội muội lên xe đi, còn về đồ cưới của muội muội ta đã kêu người mang đi rồi, đợi thêm lát nữa rồi chúng ta sẽ đi ngay".
Các nàng vén váy bước lên xe, xuyên qua tấm màn mỏng của xe, hai người trông thấy Cố Tề Minh và quản gia Ninh vương phủ đang cãi nhau.
Chi Chi nắm chặt nắm đấm, hốc mắt dần ướt đẫm: "Tỷ tỷ, cẩu phú quý(*), ngày sau chúng ta nhất định sẽ báo đáp ân tình đường huynh".
(*)Cẩu phú quý: trong câu Cẩu phú quý vật tương vong có nghĩa là mai sau giàu có chớ quên nhau.
Cố Ninh Bình nhẹ nhàng gật đầu.
Huynh đệ ruột của nàng sợ đông sợ tây, e rằng trong lòng hiện giờ còn đang oán hận nàng.
Nếu như Cố Tề Minh không đến, sợ rằng cầm trên tay thánh chỉ hoà ly, Cố Ninh Bình sẽ phải lâm vào hoàn cảnh lúng túng.
Bên này không muốn, bên kia không nhận, nàng sẽ không còn nơi nào để về nữa.
Trong xe hai tỷ muội chờ đợi đã lâu, Cố Tề Minh đi tới cách một bức rèm, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười: "Hai muội muội yên tâm đi, việc đã giải quyết xong rồi, chúng ta trở về nhà thôi".
Cố Ninh Bình đáp: "Cảm ơn Đường huynh".
Hiện giờ nói ra cái gì cũng đều bất lực vì vậy Cố Tề Minh cũng không nhiều lời nữa, quay người lên ngựa rồi kêu phu xe đánh ngựa rời đi.
Tay của Cố Ninh Bình nhìn qua ốm yếu nhợt nhạt, Chi Chi nắm chặt tay nàng, cảm giác được từng ngón tay đều lạnh buốt.
Cố Ninh Bình cười cười nhìn nàng, giọng nói suy sụp: "Ta cứ tưởng rằng nương là người thương ta nhất, nhưng thực ra.....Người bà thương nhất vẫn luôn là ca ca.
Chỉ vì tiền đồ của ca ca, ta chẳng qua chỉ là quân cờ tuỳ ý hy sinh của huynh trưởng".
Chi Chi không mở miệng, đích mẫu ít ra vẫn có mấy phần tình cảm mẹ con đối với Cố Ninh Bình.
Chi Chi thì bà không hề có một chút tình cảm nào cả, chỉ có chán ghét nàng.
Lần này trở về Cố gia cũng không biết bà ta sẽ trách mắng nàng ra sao.
Hai người trầm mặc không bao lâu, lúc lấy lại tinh thần thì xe ngựa đã dừng lại trước cổng chính Cố gia.
Cố gia là thương nhân, tuy gia sản giàu có nhưng địa vị lại có hạn, quy mô trong nhà kém xa phong thái vương phủ.
Vì vậy thời điểm lúc trùng tu lại phủ đã mượn danh nghĩa "Nhớ người xưa" sửa thành phong cách tinh xảo nhỏ gọn vùng sông nước Giang Nam.
Lúc này cửa chính và nghi môn tinh xảo của Cố gia đều không mở cửa, chỉ chừa ra một góc cửa hông Tây Bắc, người hầu ra vào liên tục.
Thế nhưng cửa quá nhỏ, xe ngựa của bọn họ căn bản không thể vào được, cũng không biết là chủ ý của ai lại có ý đồ làm xấu mặt nữ nhi nhà mình như vậy?
Chẳng lẽ sau khi hoà ly, các nàng sẽ không còn là nữ nhi của Cố gia nữa sao?
*Nghi môn: Cửa chính thứ hai trong quan thự hoặc dinh phủ.
Cố Tề Minh xuống ngựa, vô cùng tức giận đứng trước cổng chính: "Đại muội và Tam muội muội hồi phủ, tại sao không được bước vào nghi môn?"
"Lục công tử, đây là ý của lão gia".
Cố Tề Minh ở trong tộc đứng thứ sáu, hạ nhân trong phủ vì vậy cũng gọi một tiếng Lục công tử: "Nô tài cũng không làm chủ được".
"Ngươi..." Cố Tề Minh phất tay áo, sắc mặt đen lại giận dữ nói: "Ngươi đi mời nhị bá phụ tới đây, nói rằng ta đã đón hai muội muội trở về nhưng cửa phủ lại đóng cửa không tiếp khách.
Đây là phép lịch sự gì vậy?"
Giọng nói Chi Chi giống như mang theo khói liễu mềm mại từ Giang Nam, vang lên trong xe ngựa: "Đường huynh, huynh không cần nhiều lời nữa.
Cố gia đã không muốn chúng ta quay về, cũng không cần phiền phức bọn họ nữa, làm phiền đường huynh đưa chúng ta về quán trọ".
Cố gia muốn ra oai phủ đầu với các nàng, nếu như đi cửa hông bên cạnh khó tránh khỏi hạ thấp thân phận các nàng.
Nếu như cầu xin phụ thân mở cửa nghi môn, về sau các nàng ở Cố gia sẽ không có tư cách lên tiếng nữa, chỉ có thể mặc cho người khác dày vò nhào nặn.
Chi Chi đây là đang muốn tìm thử cách khác, rời khỏi Cố gia, các nàng sẽ sống trong một quán trọ để mọi người thấy rằng Cố gia không chào đón cô nương hoà ly trở về nhà.
Ngay cả khi các nàng có thánh chỉ hoà ly của Bệ hạ, quang minh chính đại không có một vết nhơ nào trên người.
Nàng muốn xem thử là Cố gia mất mặt hay là các nàng mất mặt.
Người gác cổng nghe thấy giọng nói của Chi Chi, sắc mặt thay đổi cười nịnh nọt nói: "Tam tiểu thư cũng quá sốt rột rồi, ngài chờ một chút để tiểu nhân bẩm báo lão gia".
Hạ nhân của vương phủ cũng hiểu rõ lời nói này của nàng là có ý gì, bọn