Lúc Cố Tĩnh bước vào, trên người mặc một kiện áo xanh biếc phối cùng chân váy màu xanh lục bảo, bên trong là chiếc quần dài màu vàng nhạt.
Trông nàng thật tao nhã nhìn giống như vẻ đẹp của mùa xuân tháng ba.
Chi Chi nhìn rồi cười nói: "Hôm nay Nhị tỷ mặc rất đẹp, y phục này may từ lúc nào vậy? Sao muội chưa thấy bao giờ thế?"
Mỗi năm Cố gia làm y phục mùa hè đều có thời gian cố định.
Cố Ninh Bình và Chi Chi trước khi xuất giá cũng đã chuẩn bị xong.
Dựa theo tính cách của Cố phu nhân, không có lý do gì phải may váy riêng cho Cố Tĩnh.
Chi Chi cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Cố Tĩnh cầm góc váy xoay một vòng, chiếc váy màu xanh biếc xoay tròn giống như những đoá hoa nhẹ nhàng phiêu dật: "Đây là Kiều Nhi ở Tam phòng tặng cho ta, do chính tay phó lão sư ở Bích Hoa Lâu làm ra, phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được đó".
"Muội có quan hệ tốt với Kiều Nhi từ lúc nào vậy?" Cố Ninh Bình bật cười: "Trước kia không phải muội có quan hệ tệ nhất với nàng trong số chúng ta sao, còn nói nàng giả vờ giả vịt cơ mà".
Cố Tĩnh nghiêng đầu cởi giày, cọ đầu vào giữa hai người, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Muội cũng không nhớ, từ nhiều năm trước Kiều Nhi luôn cho muội quần áo và trang sức, muội thấy nàng khá hào phóng, con người nàng kỳ thật cũng không tệ lắm".
Cố Ninh Bình gật đầu: "Tỷ muội nhà chúng ta nên hoà thuận như vậy mới phải".
Chi Chi cúi đầu xuống, trầm mặc không nói chuyện.
Giọng Cố Tĩnh mềm mại, giống Chi Chi vài phần tương tự: "Chi Chi, muội sao vậy?"
Chi Chi tựa vào vai nàng: "Nhị tỷ, muội cảm thấy mệt quá.
Tỷ kể vài chuyện cũ trước đây cho muội nghe đi, có được không?"
Cố Tĩnh nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, cảm thấy có chút đau lòng rồi ôm lấy nàng.
Chỉ là nàng cảm thấy hiếu kỳ chuyện khác hơn: "Tỷ, vì sao hai người lại hoà ly, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Ninh Bình thở dài: "Không nói chuyện này nữa cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Hôm nay ta tìm muội tới đây có chuyện muốn nhờ muội giúp".
Cố Tĩnh bối rối: "Muội có thể giúp gì được?"
Cố Tĩnh là con gái út của Cố phu nhân, nàng mới chính là người được cưng chiều nhất trong nhà đơn thuần không tì vết.
Lúc này nàng đang bối rối vô cùng, nàng có thể làm gì đây? Ngoài việc làm nũng ra nàng không biết gì cả?
Chi Chi nói: "Nhị tỷ, muội muốn nhờ người mời các cô nương trong tộc của chúng ta tụ họp lại một chút, hai chúng ta bây giờ đều như thế này...Sợ chúng ta mời, các nàng sẽ không tới".
Cố Ninh Bình nghi hoặc nhìn nàng một cái, thắc mắc tại sao Chi Chi lại không nói ra sự thật.
Chi Chi lắc đầu với nàng, tỏ ý bản thân đã có kế hoạch của riêng mình.
Cố Tĩnh nhướng mày: "Ta xem ai dám! Tiêu tiền nhà ta, lại còn dám coi thường tỷ muội chúng ta, đã cho bọn họ quá nhiều mặt mũi rồi".
Chi Chi bật cười dựa vào vai nàng: "Nhị tỷ còn có bộ dạng như này sao".
Cố Tĩnh nhếch môi: "Chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy, cứ để cho ta.
Ngày mai ta sai người đi phát thiệp mời, ngày kia chúng ta cùng nhau tụ họp.
Nếu như các nàng dám đối xử không tốt với hai người, ta sẽ không để cho các nàng bước vào cửa nhà chúng ta".
Cố Ninh Bình cũng bất đắc dĩ cười, ba tỷ muội nằm cùng nhau, tuy không nói chuyện thế nhưng hiếm khi được cảm giác bình yên.
Chi Chi trong lòng khẽ thở dài, hai tỷ tỷ trước đây cùng nàng tranh giành tình cảm, đoạt đồ trang sức của nhau.
Nhưng giờ phút này, ai là người thân của mình, ai đáng tin cậy, chỉ cần nhìn một chút là biết.
Để bảo toàn sự yên tĩnh hiện tại, có lẽ nàng không nên có suy nghĩ khác.
***
Chớp mắt đã đến hai ngày, nha hoàn của Cố Tĩnh tới mời Chi Chi và Cố Ninh Bình.
Tỷ muội hai người tay trong tay đi dạo đến một chỗ.
Cuối cùng Cố Ninh Bình cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Chi Chi, nhỏ giọng hỏi: "Chi Chi, vì sao muội không nói cho Tĩnh nhi?".
Chi Chi cười một tiếng, thấp giọng nói: "Thật ra cùng không có gì, chỉ là muội đã có đối tượng hoài nghi.
Nhị tỷ đơn thuần thiện lương, muội sợ nàng sẽ để lộ chân tướng trước mặt người khác.
Thế nên chúng ta đành phải giấu, sau này muội sẽ xin lỗi tỷ ấy".
Cố Ninh Bình vỗ cánh tay nàng, nở nụ cười nói: "Ta còn tưởng chuyện gì chứ, Tĩnh nhi cũng không phải người hẹp hòi.
Đến lúc đó ta sẽ giúp muội đi nói một chút, sẽ không sao đâu".
Chi Chi mỉm cười trả lời: "Vậy thì tốt rồi, muội chỉ sợ có một ngày chuyện này không che đậy được nữa sẽ đắc tội Nhị tỷ".
Chu Tước và Bích Vân theo sau liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ đã ở trong cung nhiều năm, những chuyện này há lại có thể xem không hiểu, hiển nhiên biết được hai vị tiểu thư này có chuyện giấu các nàng.
Nhưng sống ở trong cung, điều quan trọng nhất là không nghe, không nhìn, không nói.
Chủ tử có chuyện không muốn để cho biết, vậy thì không biết, cho dù biết cũng phải làm như không biết.
Vậy nên lúc này nhìn thấy hành động của Chi Chi và Cố Ninh Bình, hai người đương nhiên sẽ tỏ ra là không biết gì.
Hai vị cô nương người ta vốn không có quan hệ gì với bọn họ.
Bọn họ chỉ là phụng mệnh thái tử điện hạ đến đây hầu hạ các nàng, hiển nhiên không cần phải biết rõ.
Chu Tước mỉm cười nhẹ nói: "Hai cô gái đều hoạt bát lương thiện, nhìn các nàng liền cảm thấy vui vẻ".
Bích Vân gật đầu đồng ý.
Cố Tĩnh mời người đến hoa viên của Cố gia, lúc này hoa trong vườn nở rộ ngược lại phong cảnh tuyệt mĩ.
Chi Chi cùng Cố Ninh Bình tay trong tay đi vào, khung cảnh náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lại.
Bọn họ đều ghen tị khi Cố