Miệng lưỡi Chi Chi đắng chát, móng tay mảnh khảnh cắm sâu vào da thịt, lòng bàn tay tinh xảo lưu lại vết thương hình trăng lưỡi liềm.
Mắt nàng mờ đến nỗi không còn nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Chỉ vì làm chính thê tốt hơn so với làm thiếp thất sao?
Lần đầu Chi Chi rơi vào cảnh khốn cùng như vậy.
Giống như hiện tại nàng có thể tránh được, trong vương phủ có hàng ngàn thiếp thất, dù bớt một người thì cũng chẳng là gì, nhưng đại tỷ nàng lại phải chịu đựng sự ngược đãi của Ninh Vương.
Lâm Lang khóc nấc: "Ninh vương trước khi rời đi còn nói để cho Đại tiểu thư sớm rời giường, lát nữa vào cung thỉnh an hoàng hậu nương nương.
Đại tiểu thư...!nàng đã thế này rồi, làm sao mà đi được".
Huống chi trong cung quy củ nghiêm ngặt, động một chút lại phải quỳ xuống hành lễ, đại tiểu thư người đầy vết thương, còn không biết sẽ phải chịu khổ đến nhường nào.
Lâm Lang hận, nàng hận Cố lão gia và Cố phu nhân vô tình.
Càng hận hơn hoàng đế, hoàng hậu trong cung, chỉ muốn cho Ninh vương cưới vợ.
Cũng không để ý đến sống chết của con gái nhà người ta, một người tài đức vô năng như vậy lại xứng đáng ngồi trên ngai vàng.
Chi Chi cố che đi tiếng khóc nghẹn ngào của nàng, ngồi bên giường rồi nắm chặt tay Cố Ninh Bình: "Đại tỷ, muội nhất định sẽ nghĩ cách cứu tỷ".
Cố Ninh Bình cười ảm đạm một tiếng: "Nha đầu ngốc, đây đều là số mệnh".
Chi Chi chỉ là một nữ tử không quyền không thế, Ninh vương lại là con cháu hoàng tộc, nàng thì có thể nghĩ cách gì chứ? Đây tất cả đều là mệnh, số mệnh để cho thiên tử chọn trúng nàng làm Ninh vương phi, khiến cho phụ mẫu đem nàng gả vào hang hùm miệng sói.
Chi Chi không nói gì, chỉ cầm tay Cố Ninh Bình dùng sức thật mạnh, biểu lộ quyết tâm của nàng.
Cố Ninh Bình chỉ coi như nàng đang nói mê sảng, cũng làm như không có chuyện gì, ngửa đầu nhìn nóc giường, chầm chập nói: "Chi Chi về sau muội đừng tới đây nữa, tự ở trong phòng đừng có đi ra, muội không cần gặp Ninh Vương".
Chi Chi xinh đẹp như vậy, Ninh vương nhìn thấy nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.
Chi Chi nghe vậy, nước mặt không tự chủ rơi xuống, trong lòng đắng chát như ăn nửa cây hoàng liên "Đại tỷ...".
Vì sao tỷ lại đối tốt với ta như vậy, ban đầu ta chỉ vì bản thân, thế nhưng bây giờ đại tỷ người đối tốt với ta như vậy, ta nhất định phải cứu tỷ.
Chi Chi ban đầu chỉ muốn ở vương phủ sống vô danh cả đời, nhưng hôm nay, không thể tiếp tục thêm nữa.
Nàng buông tay Cố Ninh Bình ra, chậm rãi đứng lên: "Tỷ, ta trở về trước đây."
Cố Ninh Bình có chút lo sợ: "Chi Chi..."
Chi Chi không chịu nghe nàng nói, khuôn mặt thất thần liền nhấc váy bước ra khỏi cửa.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, nàng nhẹ nhàng chạm vào rồi tự nhủ.
Cố Chi, ngươi không có gì cả, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp này.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương, nước mắt chảy dài trên khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn, một tiếng lộp bộp đập vào tim, Chi Chi biết rằng mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác.
Chuyện lấy sắc dụ người, liệu có thể được bao lâu?
Nàng từng coi thường việc lấy sắc đẹp để mê hoặc người khác, vì nàng cho rằng như vậy là sỉ nhục bản thân.
Nhưng một khi bước chân vào phủ của Ninh vương, từ nay về sau nàng không thể tự quyết định được nữa rồi, ngoài sắc đẹp ra nàng không còn vũ khí nào khác.
Chỉ là lấy sắc hầu người, nàng không thể hầu hạ dạng người như Ninh vương được.
Ánh mắt Chi Chi lạnh thấu xương, trong triều liệu có bao nhiêu người cao quý hơn Ninh vương? Đương kim hoàng thượng là hoàng huynh của Ninh vương, hiện tại đã đến tuổi xế chiều.
Các hoàng tử đang ở thời kỳ sung mãn, nhưng...!bọn họ có thể không dám đắc tội Ninh vương.
Ngón trỏ của Chi Chi hơi cong lên, có chút lo lắng sợ hãi về một tương lai bất định khiến nàng ăn không ngon ngủ không yên.
Như vậy lại khổ hơn, cũng không khác gì so với hiện tại.
Nếu tiếp tục ở lại vương phủ, trừ khi Ninh vương chết đắc kỳ tử, nếu không Cố Ninh Bình sẽ sống không nổi, và cả nàng, chỉ sợ sẽ không có khoảng thời gian tốt đẹp.
Vì mạng sống, nàng cái vì cũng dám làm.
Chi Chi lấy từ trong tủ quần áo của mình ra, bên trong đầy giấy và đơn thuốc chế hương liệu.
Nàng lấy trong đó một viên có mùi vải thiều nồng nặc cùng với xương bồ giúp an thần.
Kẻ đã say rồi thì sẽ dễ ngủ.
Ninh vương nghiện rượu háo sắc, ngày nào cũng vui vẻ uống rượu, đơn thuốc này đối với hắn đương nhiên sẽ có tác dụng tốt nhất.
Nó có thể tạm thời kiềm chế hành vi bạo ngược của hắn thì đã coi như tốt rồi.
"Cộc, cộc, cộc" Tiếng đập cửa vang lên.
Chi Chi sững sờ, đem túi đồ để lại trong tủ, sửa sang quần áo búi tóc một chút, lúc này mới mỉm cười ra mở cửa.
Lưu ma ma sắc mặt không tốt: "Di nương bây giờ mới dậy?"
"Lưu ma ma có chuyện gì sao?" Rõ ràng lão bà này dậy trễ, lại không biết xấu hổ khi có thể thẳng thắn hỏi nàng một câu hỏi như vậy.
"Di nương là thiếp thất theo hồi môn, hôm nay vương phi phải tiến cung tạ ơn, hoàng hậu nương nương đã ân điển cho phép di nương đi theo hầu hạ bên cạnh.
Di nương trang điểm một chút, đừng quá yêu kiều, để cho hoàng hậu nương nương nhìn thấy sẽ không thích."
"Được"
Chi Chi trong lòng hoảng sợ, nếu đi cùng Cố Ninh Bình tiến cung, thể nào cũng sẽ gặp phải Ninh vương, phải làm sao mới tốt đây?"
Lưu ma ma ho nhẹ một tiếng: "Cố di nương vào cung chớ đi lung tung, nếu không vương phi cũng sẽ không cứu nổi người đâu.
Trong cung luật lệ nghiêm ngặt, động một chút là lại rơi đầu, cũng không phải chuyện đùa giỡn."
Chi Chi nói:" Vẫn là mong ma ma chỉ bảo."
Chi Chi trong lòng xem thường không thôi, lão bà này không sợ nàng sẽ cáo trạng bà ta trước mặt hoàng hậu sao, vậy mà còn cao giọng nói như vậy.
"Cảm ơn Lưu ma ma, trong lòng Chi Chi ghi nhớ, không biết lúc nào sẽ xuất phát để ta đi trang điểm chút?"
"Còn nửa canh giờ, lão nô ra ngoài cửa sân đợi."
"Được."
Lưu ma ma chỉ thông báo việc này xong liền rời đi.
Chi Chi nhanh chóng ngồi vào ghế trước gương trang điểm, nàng lấy ra một hộp phấn má màu vàng đậm từ trong đống của hồi môn nhanh chóng bôi lên mặt, làn da trắng như ngọc giờ trở nên ngăm đen hơn rất nhiều.
Nhưng đôi mắt sáng trong lại không thể che giấu được, cả hàng lông mày và ánh mắt đều có vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Chi Chi cầm lấy thanh kẻ mắt, thẳng tay tô vẽ lên mặt mà không hề do