Trở lại trong viện, Chi Chi tiến vào phòng rồi đóng chặt cửa không cho phép người nào tới gần.
Chu Tước đứng dưới ánh trăng, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn nhưng nàng chỉ khẽ thở dài rồi lại quay người trở về phòng.
Từ trong phòng có một người mặc y phục tiểu nha hoàn, tố diện triều thiên(*) lén lút chạy ra khỏi phòng của Chi Chi.
Sau khi chạy cách cánh cửa thật xa mới đứng thẳng lưng lên, bình tĩnh đi về phía trước.
Đích đến của nàng ta chính là đến viện tử của Trương di nương.
(*) Tố diện triều thiên: (nghĩa bóng chỉ một người phụ nữ) để thể hiện các nét tự nhiên của một người mà không cần trang điểm (cái này mình không biết gọi là gì nên để nguyên, ai biết thì góp ý cho mình nha).
Trương di nương lúc này vẫn còn đang ở trong viện ôm khăn che mặt khóc.
Đôi mắt đỏ hoe và sưng tấy giống như Chi Chi.
Bình thường nếu một người khi khóc đến sưng mí mắt thì sẽ trông rất khó coi, nhưng trên khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Trương di nương lại chỉ khiến cho người khác nhìn thấy yêu thương không hết.
Chi Chi chậm rãi đi đến, khẽ gọi: "Di nương".
"Chi Chi".
Trương di nương giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới nắm tay nàng: "Chi Chi, con nói vậy là có ý gì?"
Vừa nãy khi bà ôm nữ nhi khóc, Chi Chi đã nói một câu bên tai bà, muốn bà oán trách Cố phu nhân và Cố lão gia.
Bà không hiểu rõ đây là ý gì nhưng vẫn làm theo nàng, sau lại cảm thấy không đúng lắm, Chi Chi còn muốn bà khóc lớn hơn trước khi buông bà ra.
Trương di nương nhất thời không hiểu nàng muốn làm gì?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Nghỉ Yêu, Kết Hôn Thôi!
2.
Đầu Gấu Của Lòng Em
3.
Anh Ấy Không Phải Anh Trai Tôi
4.
Lần Đầu Biết Yêu
=====================================
"Ngươi đi ra ngoài trông chừng, đừng để cho người khác bước vào trong viện, ta có vài lời muốn nói với di nương".
Chi Chi nói với nha hoàn hầu hạ bên cạnh: "Bất kể là ai đều không được phép cho vào".
Nha hoàn nghe lệnh rời đi.
Chi Chi quay đầu nhìn di nương, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bà: "Di nương, lời con nói với người đều là sự thật, người cũng không cần phải quá đau lòng.
Thật ra con và thái tử điện hạ cũng không phải là không có tình cảm".
Nàng kể hết mọi chuyện trong Ninh vương phủ cho bà nghe, nói: "Con gái của người sinh ra đã có khuôn mặt như này, con cũng không tin thái tử sẽ không động tâm chút nào.
Tất cả những hành động ban nãy cũng là vì để cho con có một cuộc sống tốt hơn ở đông cung mà thôi".
Tính kế Chu Tước không phải là chuyện một hai ngày là có thể xong.
Vài ngày trước nàng để cho Cố Ninh Bình và Bích Vân đi nghe ngóng lai lịch của hai người, sau khi biết được thân thế của Chu Tước thì đã thiết kế ra một màn khi nãy.
Đầu tiên Chi Chi để Cố Ninh Bình nói cho Bích Vân biết yến hội của Cố gia rất vui nên muốn mang nàng đi cùng.
Cứ như vậy Cố Ninh Bình mang theo Bích Vân, nàng cũng thuận lý thành chương mang theo Chu Tước đi cùng.
Mà nàng cũng đã sớm thông đồng với di nương từ lâu.
Mỗi bước đi đều được thiết kế cẩn thận, di nương cũng không biết điều này nên từng câu chữ của bà đều thấm đẫm nước mắt.
Dù tâm tư của Chu Tước thâm trầm đến đâu cũng không thể nhận ra chỗ nào không thích hợp.
"Di nương, nữ nhi chỉ có một câu nhắc nhở người, người không cần phải quá đau lòng, đợi đến ngày sau nhất định sẽ còn gặp lại.
Nếu di nương khóc đến nỗi tổn hại thân thể, vậy thì về sau sẽ không đợi được ngày nhìn thấy con nữa đâu.
Người hãy nghĩ đến cảm giác của con, con là người đông cung nên mẫu thân sẽ không dám khi dễ người, sau này di nương phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn nhé".
"Ta, ta biết rồi".Trương di nương quay đầu lại rồi lại nhanh chóng quay lại cố nén nước mắt, ôm mặt nữ nhi cẩn thận nhìn: "Ta phải khắc sâu khuôn mặt con vào trong lòng, về sau không được gặp con nữa...cũng có cái để ghi nhớ".
Trong chốc lát, nước mắt của Chi Chi rơi như mưa.
Vốn dĩ nàng không nên tới đây một chuyến.
Chu Tước vẫn còn đang ở trong viện, nếu nàng biết Chi Chi ra ngoài chắc chắn sẽ sinh ra nghi hoặc.
Cách làm an toàn an toàn nhất và hợp lý nhất chính là ở yên trong phòng.
Nhưng con người không thể chỉ có mỗi lý trí, chỉ cần nghĩ đến tiếng khóc bi thương của di nương cũng khiến tim của Chi Chi đau nhói.
Nếu nàng không đến thăm bà, sợ rằng khó có thể yên lòng ngủ được.
Làm người dù kiên định đến đâu cũng không thoát khỏi một chữ tình.
Nếu ai đó đối xử với nàng vô cùng thật lòng, thì nàng sẽ đáp lại họ cả mười phần chân thành.
Chi Chi dựa vào người di nương nỉ non nói: "Di nương, sau khi con đi người nhất định phải chú ý sức khoẻ bản thân, chờ con quay trở về thăm người".
"Ta sẽ chờ con".Giọng Trương di nương run run: "Ta đã nhớ kỹ dáng vẻ của con rồi, con không cần phải lo lắng cho ta.
Sau khi vào cung, phải sống thật tốt cộc sống của mình, dù cho ngoài cung xảy ra chuyện gì đều không có quan hệ gì tới con".
"Con biết".
Chi Chi đáp.
Cố phu nhân và Cố lão gia chỉ muốn nàng vào cung sau đó dìu dắt Cố gia.
Chỉ có mẹ ruột mới quan tâm nàng ngày tháng sau này có sống tốt không.
Nước mắt của nàng lại rơi như mưa.
***
Ngày mười lăm tháng tám trong cung tổ chức thiết yến.
Thái tử và Hoàng hậu địa vị ngang nhau, lại cùng cạnh tranh với nhau, đều phớt lờ hoàng thượng.
Cho dù chỉ là một bữa yến tiệc nhỏ thôi, hai người cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất.
Chỉ vì năm nay Giang Ninh vương đưa thế tử vào kinh mừng thọ thần thứ bốn mươi của hoàng thượng.
Địa vị của ông ta rất được tôn sùng, hoàng hậu và thái tử vì việc ai là người thiết đãi mà tranh cãi hơn nửa tháng, sau đó mới đạt được sự đồng thuận cùng nhau thiết đãi ở trong cung.
Cũng vì vậy mà Thẩm Cảnh Quân đã ném hết mọi chuyện ra sau đầu.
Qua ngày mười năm tháng tám, trong lúc rảnh rỗi hắn mới nhớ đến tin tức mấy ngày trước Chu Tước mang về cung.
Ngồi trong thư phòng, hắn đưa tay lấy lá thư ở bên cạnh ra, mở ra đã thấy được sự đơn giản và rõ ràng mà Đông Cung quen thuộc: "Tam tiểu thư đã đồng ý vào cung, mong điện hạ sớm hồi âm".
Thẩm Cảnh Quân gấp tờ giấy lại, trong lòng cảm thấy lo lắng, xuất thân của Cố Chi vẫn còn đó, hơn nữa còn có Khương hoàng hậu đang nhìn chằm chằm.
Nếu như phong cho nàng địa vị cao sẽ khiến Khương hoàng hậu nghĩ rằng bản thân hắn coi trọng nàng, sẽ đem đến phiền phức cho nàng.
Hắn sợ rằng nàng ứng phó không nổi, dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương, tâm tư lại rất đơn thuần.
Nhưng nếu phong cho nàng địa vị thấp, chỉ sợ trong lòng nàng sẽ bất mãn, cảm thấy hắn coi thường nàng vì chuyện ở Ninh vương phủ.
Hắn sai người gọi Đông cung nữ thị trung đến, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đến Cố gia đón Tam tiểu thư vào Đông cung".
Nữ thị trung gật đầu nghe lệnh: "Xin hỏi điện hạ, phân vị của tam tiểu thư phải làm thế nào ạ?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nô tỳ nghe theo ý của điện hạ".
Thẩm Cảnh Quân bật cười, trong lòng không khỏi quyết định: "Phong nàng làm thất phẩm chiêu huấn, đồng thời đưa Chu Tước tới hầu hạ nàng, việc còn lại cứ theo thường lệ mà làm".
Ít nhất có Chu Tước ở bên cạnh, Khương hoàng hậu muốn làm khó nàng sợ rằng sẽ càng khó hơn.
"Vâng".
Nữ thị trung không thắc mắc lời nói của hắn nhưng trong lòng lại có thêm mấy phần kinh ngạc.
Theo thư của Bích Vân gửi đến, Cố Tam tiểu thư kia vô cùng xinh đẹp, nhất định là thần nữ cửu thiên nên mới khiến cho điện hạ vì sắc đẹp mà thay đổi.
Sắc phong cho nàng làm thất phẩm cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là điện hạ lại đưa tam phẩm nữ quan đến hầu hạ nàng, chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Trước kia Chu Tước là nữ quan hầu hạ điện hạ trong nội cung, giao cho nàng hầu