hi Chi giật mình, không cần người khác nhắc nhở nàng cũng biết tội lừa gạt thái tử là tội cực nặng.
Nhưng.....không biết thái tử đây là đang nói chuyện trước mắt hay là đang ám chỉ chuyện khác đây?
Bất kể là nói chuyện gì tóm lại đều không thể thừa nhận, Chi Chi gượng cười nói: "Điện hạ thiếp thân không hề lừa gạt ngài, từng câu từng chữ đều là sự thật, thực sự là do gió quá nên thiếp mới đóng cửa sổ".
"Thật sao?" Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: "Nếu chuyện là như vậy thì thôi bỏ đi".
Không ngờ hắn lại dễ nói chuyện như vậy, Chi Chi kinh ngạc đến mức ngẩn ngơ nhìn hắn.
Thẩm Cảnh Quân đứng dậy, phủi phủi ống tay áo thản nhiên nói: "Sao bữa tối vẫn còn chưa xong vậy?"
"Người đâu".
Chu Tước cung kính nói: "Mời điện hạ và Chiêu huấn dời bước".
Chi Chi không rõ hắn đến đây một chuyến đến cùng là muốn làm gì? Mới nãy vừa bị hắn hỏi tội lại ngay cả trừng phạt gì cũng không có, giống như hắn chỉ đang hù doạ người mà thôi.
Nhưng thái tử điện hạ một ngày trăm công nghìn việc, vì sao lại phải làm ra chuyện khiến người khác chán ghét đến như vậy cơ chứ?
Trong đầu nàng cứ tồn tại một vấn đề này mãi không thông.
Chi Chi chậm rãi đi theo hắn vào tiểu hoa sảnh dùng bữa.
Dựa theo quy củ của hoàng cung, khi thái tử dùng bữa thê thiếp phải đứng ở bên cạnh hầu hạ, không có tư cách được ngồi chung mâm với hắn.
Chi Chi đáng thương nhìn hắn, trông ngóng đối phương sẽ mở miệng cho nàng ngồi xuống.
Đáng tiếc sắc mặt thái tử lạnh nhạt như không nhìn thấy nàng đang đứng một bên, mà chỉ gọi thái giám tới hầu hạ hắn.
Chi Chi cảm thấy bản thân bị tổn thương, chẳng lẽ nàng còn không bằng tên thái giám kia sao?
Trong lúc ngẩn người thì Thẩm Cảnh Quân đã dùng thiện xong, lại được cung nữ hầu hạ rửa mặt rồi mới đứng đậy.
Hắn còn chưa bước được một bước, Chi Chi đột nhiên phản ứng lại cười giả tạo nói: "Cung tiễn điện hạ".
Thẩm Cảnh Quân quay lại nhìn nàng: "Ai nói cho nàng là ta muốn đi?"
Chi Chi sững sờ: "Hả?"
Không đi sao? Vậy hắn lại muốn làm gì đây? Chi Chi cảm thấy lạnh sống lưng, chẳng lẽ bị phát hiện sớm vậy sao? Chuyện này cũng thật là xui xẻo, không biết nếu nói ra sự thật với điện hạ thì còn có thể giữ được mạng sống hay không?
Trong sảnh yên tĩnh lạ lùng, Thẩm Cảnh Quân nở nụ cười lạnh: "Lá gan của nàng không nhỏ?"
"Điện hạ, thiếp nhát gan".
Chi Chi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình: "Thiếp có hơi sợ, điện hạ..." Trong giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, chỉ lộ ra một đôi mắt ngấn nước: "Thiếp thật sự rất sợ".
Dáng vẻ của nàng quả thật rất đáng thương, Thẩm Cảnh Quân không tự chủ nhớ lại đêm hôm ấy ở trong Ninh vương phủ.
Nàng ôm đầu gối ở trong sơn động khóc thành dáng vẻ như vậy, nhìn vô cùng tội nghiệp khiến cho người khác sinh ra mấy phần thương tiếc.
Thẩm Cảnh Quân trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
Có lẽ đêm hôm đó do bản thân hắn quá thô bạo, hù dọa nàng cho nên khiến cho tiểu cô nương sinh ra sợ hãi đối với chuyện nam nữ.
Khó trách vừa nhìn thấy hắn liền giống như nhìn thấy hồng thuỷ mãnh thú vậy, hơn nữa còn nóng lòng muốn đuổi hắn đi.
Hoá ra chỉ là sợ hãi.
Thẩm Cảnh Quân thở dài, đưa tay sờ đỉnh đầu mềm mại của nàng: "Bây giờ cô đi".
"Điện hạ đi thong thả".
Chi Chi cúi đầu, ngẹn ngào nói, trong cổ họng giống như nhét một cục bông: "Đa tạ điện hạ thương cảm".
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Chi Chi vỗ ngực hít một hơi.
Cũng may nàng lừa được hắn, vị Thái tử này hoá ra là thích ăn mềm không ăn cứng.
Vậy thì dễ dàng thôi, giả vờ ngoan ngoãn từ trước đến nay vẫn luôn là thế mạnh của nàng.
Nàng còn có thể lừa được Cố lão gia hơn mấy chục năm nay, huống chi là Thái tử chưa từng gần gũi nữ nhân.
Chi Chi hừ lạnh một tiếng quay người trở về phòng.
Chu Tước ngăn nàng lại hỏi: "Chiêu huấn, vì sao người không giữ điện hạ ở lại qua đêm?" Nếu như đã vào Đông cung thì chính là thê thiếp của Đông cung.
Tranh thủ tình cảm chính là việc nên làm bây giờ, làm gì có đạo lý đẩy điện hạ ra ngoài cửa cơ chứ?
Chi Chi nhẹ nhàng nói: "Bởi vì ta sợ, loại chuyện này ngươi sẽ không hiểu".
Chu Tước cau mày không nói chuyện, không rõ nàng đây là đang sợ cái gì? Nhận ân sủng không phải là chuyện tốt sao, có gì đâu mà sợ hãi?
Đây là điều mà nữ nhân khác muốn cầu mà không được, nhiều năm qua Mộc lương đệ đã sử dụng biết bao thủ đoạn với điện hạ, kết quả ra sao? Hiện tại chẳng phải đang bị ném ở trong điện tự sinh tự diệt đó thôi.
Chu Tước cho cung nữ và thái giám hầu hạ lui xuống, thấp giọng hỏi: "Chiêu huấn, có phải trong lòng người không nguyện ý hầu hạ thái tử không?"
Cũng chỉ có lời giải thích này là hợp lẽ, bởi vì trong lòng có người khác cho nên mới không nguyện ý hầu hạ điện hạ.
Nếu đã vào đông cung làm gì có đạo lý...."Chiêu huấn, mặc kệ chuyện cũ ra sao, bây giờ điều quan trọng nhất là phải bắt được trái tim của điện hạ.
Sau đó sớm ngày sinh hạ thái tôn, như vậy mới có thể lâu dài".
Điện hạ không có ý định cưới thái tử phi.
Chỉ cần Chiêu huấn có thể sinh hạ trưởng tử của Đông cung, trưởng tôn của bệ hạ, vinh hoa phú quý không phải sẽ dễ như trở bàn tay hay sao? Dù sau này có Thái tử phi vào Đông cung cũng không thể làm gì được nàng.
"Chu Tước!" Chi Chi lạnh lùng quát: "Ta thấy điện hạ nói rất đúng, sao ngươi lại dám nói ra lời như vậy? Đông cung này là của điện hạ, điện hạ muốn như thế nào thì như thế đó, ngươi đây là có ý gì? Hãm hại ta làm chuyện bất nghĩa sao? Ngươi nói thì đơn giản là sinh hạ thứ trưởng tử, vậy về sau thái tử phi vào cung cũng không thể hãm hại mẹ con chúng ta?" Chi Chi cười lạnh: "Ngươi ngược lại là nghĩ rất hay, nhưng lại