Trở lại vương phủ, Lâm Lang cùng với nha hoàn đứng cửa đợi, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cố Ninh Bình, nhịn không được rơi lệ: "Vương phi...Vương phi sao vậy?"
Chi Chi mím chặt môi, không nói một lời nào mà chỉ giúp các nàng đỡ Cố Ninh Bình về viện.
Trần ma ma thấy vậy cũng yên tâm sau đó lảo đảo rời đi nghỉ.
Trong phòng chỉ còn lại nha hoàn hồi môn của Cố Ninh Bình.
Chi Chi nhìn chằm chằm Cố Ninh Bình, thanh âm lạnh lùng, đưa cho Lâm Lang một tờ giấy: "Lâm Lang, sau khi đại phu tới, ngươi đưa tờ giấy này qua cho đại phu xem một chút."
Lâm Lang cầm lấy: "Tam tiểu thư, đây là gì vậy?"
"Hương liệu." Chi Chi quay đầu lại nhìn nàng, "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không hại tỷ tỷ, vĩnh viễn sẽ không."
Hiển nhiên hương Thanh Lệ dùng khi uống rượu sẽ khiến người ta buồn ngủ, đương nhiên không đơn giản chỉ là ngủ.
Loại hương liệu này gặp rượu uống vào sẽ hại thân, dùng nhiều cơ thể sẽ không tốt.
Nhưng nếu sử dụng đúng liều lượng ngược lại sẽ là liều thuốc an thần tốt nhất.
Những điều này không thể nói cho Lâm Lang biết, đương nhiên Lâm Lang đau lòng cho Cố Ninh Bình, trung thành với tỷ muội các nàng.
Thế nhưng nàng là nha hoàn Cố gia, một lòng muốn nghĩ cho Cố Ninh Bình sinh hạ thế tử nhằm nắm chắc địa vị vương phi, tất nhiên là sẽ không chịu phối hợp với nàng.
Chi Chi sợ nàng nhạy cảm, nên chỉ giải thích vài câu: "Đây là hương liệu an thần, khi đại tỷ hầu hạ Ninh vương ngươi có thể lấy ra một chút để giúp vương gia an thần."
Nghe thấy vậy Lâm Lang cũng không hỏi thêm nữa.
Di nương tam tiểu thư am hiểu chế hương, mưa dầm thấm lâu nên Tam tiểu thư cũng hiểu rõ vài đơn thuốc, không ngờ rằng nó lại được sử dụng trong tình huống này.
Vết thương Cố Ninh Bình quá xấu hổ, vương phủ cũng khó để có thể mời thái y tới khám.
Trần ma ma gọi người tới chính là đại phu vương phủ quen biết, đại phu cũng biết người này là vương phi, vốn dĩ thê thiếp khác nhau, thế nhưng ông vẫn kính trọng nàng.
Ông vác hòm thuốc đi đến, Chi Chi cách bình phong nói: "Đại phu muốn ở đây khám bệnh sao?"
"Dạ bẩm quý nhân, thân phận vương phi tôn quý, thảo dân không dám nhìn thẳng mặt, nên chỉ đành ở đây."
Chi Chi nói: "Bắt mạch chẩn đoán thường không chính xác, đại phu chờ một lúc, để chúng ta kéo rèm, đại phu vẫn nên lại gần hơn."
Đại phu nghe thấy vậy liền lùi bước ra khỏi phòng, thời gian qua một lúc, một nha hoàn đi tới: "Đại phu, mời vào trong."
Trước giường có một tấm màn dày, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, vương phi chỉ lộ ra một đoạn cổ tay trắng bên ngoài, đắp một chiếc khăn lụa trắng.
Chi Chi đứng sau bình phong: "Đại phu, mời ngài xem."
Đại phu để tay trên mạch đập, sau một lát thì rút về: "Thân thể vương phi không đáng lo ngại đều chỉ là vết thương ngoài, ngoại trừ do đau đớn mà hôn mê, chỉ cần uống chút thuốc giảm đau là có thể tỉnh lại.
Vết thương này cũng không thành vấn đề, trong cung có bí dược riêng, quý nhân có thể thỉnh người hầu trong viện đi lấy.
Đại phu nói xong, liền giương mắt muốn rời đi.
Lâm Lang từ trong phòng đi ra, chặn đường hỏi ông: "Đại phu, di nương muốn điều chế cho vương phi một ít hương liệu, ngài có thể..."
"Hương liệu?" Đại phu vuốt râu: "Nguyên liệu thông thường tất nhiên phải có sẵn, nếu cô nương không phiền, có thể đưa ta xem thử đơn thuốc."
Vương phủ không thể so với nơi khác, ông cũng không dám tự ý kê đơn thuốc, hương liệu không chỉ có thể trị bệnh, mà còn có thể giết người.
Nếu như xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn cũng không thể thoát được.
Chi Chi cách bình phong nói: "Chẳng qua chỉ là điều chế chín hương liệu thôi, thân thể vương phi không tốt, đốt hương này, tốt xấu gì cũng giúp người thoải mái đôi chút."
"Hoá ra là như vậy." Đại phu khẽ gật đầu.
"Chín hương liệu này chỗ ta đều có đủ, không biết quý nhân muốn bao nhiêu?"
"Đại phu mở ra xem thử đi." Chi Chi nhẹ giọng nói: "Đại phu hành y cứu người, tại sao đối với hương liệu lại quen thuộc như vậy?"
"Đều có thể cứu người, tất nhiên là hai cái tương đồng, quý nhân am hiểu chế hương là nằm ngoài sự mong đợi của ta."
Chi Chi mỉm cười không nói.
Đại phu ở trong vương phủ đã lâu, cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ viết đơn thuốc giảm đau đưa cho Lâm Lang: "Cô nương, đem đơn thuốc này đưa cho hạ nhân trong phủ, họ sẽ đến y quán ta bốc thuốc.
Đơn thuốc hương liệu của quý nhân cũng giao cho hạ nhân trong phủ đi, xin thứ lỗi cho ta không thể trực tiếp bốc thuốc đưa đến".
Chi Chi đồng ý, dường như chỉ thuận miệng cảm khái.
"Vương phủ này quy củ thật lớn, ngay cả bốc thuốc cũng không được tự mình đi".
"Thân phận Ninh vương điện hạ tôn quý, sợ rằng có người mưu hại, cho nên cũng phải cẩn thận một chút."
Người có tính cả ngàn lần chắc cũng không ngờ đến, Chín vị của Thanh Lệ hương chỉ cần thiếu mất hai vị thuốc, chính là thiếu hai vị này, sẽ không đủ để điều tiết tác dụng của các vị thuốc khác nên khi gặp rượu sẽ sinh độc.
Ngươi đưa cho ta chín vị thuốc, ta chỉ cần lấy hai vị kia ra, vẫn làm ra hương Thanh lệ như thường, khiến vương gia một đi không trở lại.
Chi Chi đưa mắt nhìn đại phu rời đi, quay đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của Cố Ninh Bình, trong lòng mặc niệm một câu: "Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ cứu hai tỷ muội chúng ta ra ngoài."
Hôm nay mê hoặc thái tử thất bại, con đường phía trước mênh mang, không biết có còn cơ hội nữa cho nàng nữa hay không.
Đáng tiếc quan văn hay võ trong triều đều không ai có thể đấu lại Khương hoàng hậu, ngoại trừ thái tử cũng không còn đường lui nào khác.
Trời đã khuya, Lưu ma ma từ bên ngoài trở về, cầm thuốc ném cho Lâm Lang, "Cô nương, tự mình sắc thuốc đi, vương phi thân thể mỏng manh, chúng ta không dám động."
Lâm Lang tức đến phát run, Lưu ma ma vậy mà chỉ tới tận đây cho có lệ.
Bọn họ căn bản không biết đường đi lối lại trong vương phủ, ngay cả cửa phòng bếp ở đâu cũng không biết thì tự mình nấu thuốc như thế nào.
Cố Ninh Bình được bôi thuốc đã tỉnh lại, khi ý thức trở lại, câu đầu tiên nghe được là giọng điệu giễu cợt của Lưu ma ma, nàng vẫy tay ra hiệu nha hoàn chống đầu gối ngồi dậy: "Lưu ma ma, nha hoàn hồi môn của ta không phải là để sai làm việc nặng nhọc."
Vương phi đang nói gì vậy? Hầu hạ vương phi là vinh hạnh lớn, làm sao có thể coi là việc nặng.
Lưu ma ma khoa trương nói: "Vương phi có tấm lòng lương thiện là chuyện tốt, thế nhưng không thể để cho những kẻ dưới không làm việc, nếu không sẽ chỉ là hại bọn họ".
"Đã thế Lưu ma ma cảm thấy hầu hạ vương phi là vinh hạnh lớn, vậy thì để con gái bà tới hầu hạ đi."
Chi Chi thấy Cố Ninh Bình tỉnh lại trong lòng cuối cùng cũng có một chút vui vẻ.
Nàng quay lưng lại lau nước mắt, xoay người nói với Lưu ma ma: "Vương phi thân phận tôn quý, bên