Vì lo lắng cho sự an toàn của cả hai nên Trần Kiến Thành đã đưa đón hai người.
Uyển Như cứ như bị ám ảnh bở anh mắt đó mà lo lắng, bồn chồn.
Trưa hôm sau, khi đang làm thì Uyển Như nhận được cuộc điện thoại.
"Alo?" Uyển Như nhấc máy.
"Uyển Như hả?" Bên kia lên tiếng.
"Ủa? Minh Kiên? Sao biết số tôi?"
"Tôi xin từ Mỹ Kim, nhưng mà tôi nghe Mỹ Kim nói Như bị người ta theo dõi hả?" Minh Kiên hỏi.
"Ừ, chắc vậy!"
"Vậy nhớ cẩn thận nha!"
"Ừ, nhưng sao không gọi bằng Messenger mà phải xin số điện thoại của tôi vậy?" Uyển Như hỏi.
"Facebook của tôi bị làm phiền.
Tôi xóa hết rồi không định dùng nữa".
Hỏi han một hồi thì hai người tắt máy.
Uyển Như không chủ động mà mở Facebook của Minh Kiên lên xem thử.
Đúng là bị làm phiền, trên trang cá nhân của Minh Kiên xuất hiện một loạt bài đăng được tag tên vào của một tài khoản không có ảnh đại diện.
Thoạt nhìn trông giống một nick Facebook vừa bị hack xong.
Trong vô thức Uyển Như nhấn vào tài khoản đó xem thử.
Lướt xuống xem ảnh thì Uyển Như bất ngờ một phen.
Cô trợn mắt, đây là cô gái tối hôm trước cô thấy mà.
Uyển Như suy nghĩ một hồi, cô gọi lại cho Minh Kiên.
"Alo?" Minh Kiên nhấc máy rất nhanh.
"Minh Kiên, nick Facebook tag tên cậu hàng loạt có phải là,...!Là Lan Anh không?" Uyển Như đánh liều hỏi thử.
"Ừ, đúng rồi".
Minh Kiên cũng mơ hồ trả lời.
Uyển Như run nhẹ một cái, nghĩ đến ánh mắt căm phẫn của Lan Anh tối hôm đó đứng trước cổng nhà Mỹ Kim nhìn chầm chầm về phía cô, không phải, là nhìn chầm chầm về phía phòng Mỹ Kim mới đúng.
"Không xong rồi, Kiên bây giờ chạy đến nhà Mỹ Kim liền được không? Hôm nay Mỹ Kim không có học nên cậu ấy ở nhà một mình".
Uyển Như gấp gáp bái cho Minh Kiên.
"Có chuyện gì hả?"
"Ừ, vốn dĩ người bị theo dõi không phải là tôi.
Mà là Mỹ Kim.
Người lạ mặt tôi thấy chính là Lan Anh".
Uyển Như giải thích với Minh Kiên.
Bên đầu dây kia im lặng một hồi mới lên tiếng.
"Ừ tôi đi ngay!"
Không đợi Uyển Như trả lời thêm thì Minh Kiên đã tắt máy.
Cô đi đến xin quản lý nghỉ làn để về nhà gấp.
Vừa lên taxi vừa gọi cho Trần Kiến Thành báo cáo sự việc.
Xong xuôi lại gọi vào số của Mỹ Kim nhưng máy báo đường dây bận, Uyển Như tự trấn an mình rằng hẳn Minh Kiên đang gọi cho Mỹ Kim rồi.
"Bác tài nhanh dùm con, nhà con chuyện gấp!" Uyển Như chỉ biết hối thúc bác tài xế.
Tầm 15 phút sau xe taxi dừng trước cổng gác lớn.
Thanh toán tiền xong Uyển Như bước vào.
Bảo vệ khu hỏi cô.
"Tên gì, nhà ở đâu?"
Trước giờ toàn đi chung với Trần Kiến Thành hoặc là Mỹ Kim nên không bao giờ bị hỏi những vấn đề này, vì họ là chủ nhà trong khu này nên được phép thông qua.
Còn cô chỉ là khách, còn không có sự bảo đảm của chủ nhà nên phải khai báo rõ ràng.
"Lê Uyển Như, nhà của Trần Kiến Thành".
Bảo vệ nhíu mày rồi hỏi.
"Lê Uyển Như vừa mới vào cách đây 10 phút, cô là Lê Uyển Như nào nữa?"
Uyển Như bất an, chẳng lẽ là Lan Anh?
"Không chú, tôi mới là Lê Uyển Như thật.
Người trước đó chính là người lạ mặt hôm qua Trần Kiến Thành báo cho mấy chú đó.
Làm ơn bắt người đó lại dùm".
Bảo vệ nghe nhắc tới sự việc tối qua cũng tin tưởng cô, vì sự việc này Trần Kiến Thành dặn dò điều tra trong âm thầm nên không có ai biết cả.
Bảo vệ nói vào trong bộ đàm thông báo cho những người khác.
"Chú ơi tôi vào nha!" Uyển Như nói xong vội chạy nhanh đi.
Bảo vệ quay người sang thì cô đã chạy khá xa rồi.
Đến trước cổng nhà Mỹ Kim, Uyển Như hoảng hốt khi thấy cửa sổ đã bị phá vỡ.
Đang định lớn tiếng gọi Mỹ Kim nhưng cô chợt dừng lại.
Cô nghĩ nếu cô gọi thì tung tích của Mỹ Kim biết đâu sẽ bị lộ, nên cô im lặng.
Đang phân vân suy nghĩ, bất chợt từ ban công phòng Mỹ Kim, một cô gái bước ra.
Uyển Như lúc này đã nhận ra được là người đó, chính là Lan Anh.
Cũng cùng một vị trí là ban công và trước cổng.
Nhưng hôm nay cô và Lan Anh đã đổi vị trí cho nhau, nhưng cô ta vẫn nhìn Uyển Như bằng ánh mắt giận dữ.
Trong lòng Uyển Như run rẩy không thôi, nhưng cơ thể không nghe theo cô.
Uyển Như không có chút sức lực nào nữa, thậm chí còn bị ép mà ngã gục xuống đường.
Cô cảm giác mình trở nên yếu ớt hơn, như có một bàn tay vô hình ghì chặt cô xuống.
Bùi Lan Anh ánh mắt như vô hồn cầm những ly thủy tinh có trong tay ném về hướng Uyển Như.
Nhưng khoảng cách khá xa nên những mảnh vỡ đã vương vãi khắp sân.
Miệng cô ta lẩm bẩm: "Trả lại cho tao!"
Trần Mỹ Kim hôm nay không đi học, vốn dĩ cô đang ngủ