Mấy ngày hôm nay trong lòng Uyển Như đều cảm thấy bất an.
Nhiều đêm cô nằm mơ còn nghe thấy âm thanh kì lạ như tiếng đồng hồ tích tắc, hay tiếng nhịp tim.
Những ngày qua cô đều ngủ không ngon.
Uyển Như đã xin nghỉ việc ở nhà hàng, hôm nay cô ghé sang nhà Trần Kiến Thành.
Cô và Tâm An đang cùng nhau thực hiện các nhiệm vụ của cô ấy.
Khi Uyển Như đang cùng Trần Kiến Thành xem phim thì Tâm An đến, trên tay còn cầm theo hoa và trái cây đến.
Thấy Tâm An, Uyển Như liền chưng ra bộ mặt gượng gạo nhìn Trần Kiến Thành.
Tâm An lại vui vẻ nói.
"Kiến Thành, em nghe nói anh bị tai nạn.
Mấy ngày qua em bận bịu quá bây giờ mới có dịp đến thăm anh".
"Bận thì không cần ghé thăm cũng được, tôi cũng không sao, nhọc lòng em quá".
"Sao được, nhìn thấy anh bị thương như vậy em cũng đau lòng lắm chứ!"
Lê Uyển Như: "..." Diễn đỉnh ghê.
Trần Kiến Thành nhìn sắc mặt của Uyển Như rồi cười cười xua đi không khí gượng gạo.
Uyển Như nhận lấy trái cây rồi vào đi vào bếp, để Tâm An và Trần Kiến Thành ở lại nói chuyện.
Một lúc sau Uyển Như lại bước ra, Tâm An nháy mắt với cô báo hiệu đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thật ra hệ thống của Tâm An cũng hơi bi3n thái, đó là hệ thống nâng cao giá trị bản thân.
Mọi nhiệm vụ đều liên quan đến học tập và rèn luyện, hôm nay tìm đến Trần Kiến Thành là để nói đến chuyện công việc, là một trong những nhiệm vụ nâng cao.
"Em có việc phải về rồi, em về trước nha!" Tâm An cười nói với Trần Kiến Thành.
Trần Kiến Thành tiễn cô ra vè, trước khi đi Tâm An còn quay vào nói với Uyển Như.
"Tôi về nha Uyển Như! "
Uyển Như lườm cô ta một cái, con nhỏ này thèm bị đánh thật sự.
Chờ Tâm An đi rồi thì Trần Kiến Thành giả vờ hỏi cô.
"Em không vui hả?"
"Không có, em rất vui".
"Em có ghen không?"
Uyển Như nhìn anh: "Không!"
Trần Kiến Thành: "..."
Sau khi từ nhà Trần Kiến Thành ra về thì cô đến thẳng chổ của Tâm An.
Hai người lại cũng nhau hoàn thành những nhiệm vụ khác.
Tầm hơn tám giờ tối thì cô nhận được cuộc gọi của Mỹ Kim.
"Mình nghe nè!" Uyển Như nhắc máy.
"Như hả? Mình đến rồi sao không thấy Như?" Giọng nói Mỹ Kim chập chờn.
"Đến đâu?" Uyển Như nhíu mày.
"Gì vậy? Như hẹn mình đến đây mà?"
"Kim đừng đùa mình, sáng giờ mình có gọi cho Kim đâu?"
"Sáng Như mới......không thấy Như!" Giọng Mỹ Kim ngắt quãng vì tín hiệu kém.
"Kim gửi vị trí cho mình đi!" Uyển Như thấy lo lắng.
Bên kia tắt máy rồi gửi cho Uyển Như một định vị, "chung cư A".
Tâm An nhìn một hồi rồi cô nói.
"Hệ thống đó, địa chỉ ma".
Uyển Như hoảng hốt, chẳng lẽ người kia lại hành động? Lần này là hành động trực tiếp lên người Mỹ Kim sao? Không được! Cô nhanh chóng đi đến định vị được gửi.
Tâm An lái xe đưa cô đến đó, trên đường Uyển Như gọi cho Minh Kiên.
Cô phân vân không biết có nên gọi cho Kiến Thành không? Anh mới vừa bị tai nạn, cô không muốn anh bị thương tiếp, nhưng trong lòng cô thấy bất an vô cùng nên vẫn gửi định vị cho Trần Kiến Thành biết.
Đến đây, nơi này là một vùng đất vắng, chung cư A là một chung cư bỏ hoang giữa vùng đất trống đó.
Uyển Như nhìn mà sởn gai ốc.
Uyển Như đi vào trong chung cư đó, dù là chung cư bỏ hoang nhưng đèn rất nhiều và sáng mọi ngõ ngách.
Cô gọi lại cho Mỹ Kim, tiếng chuông điện thoại của Mỹ Kim vang lên phía trên, cô vội chạy lên lần.
Chạy theo tiếng chuông một hồi cũng lên đến sân thượng như vẫn không có ai.
Lúc này bên kia nhấc máy, giọng