Thái Kim Như ngồi tựa lưng vào ghế, xoay xoay vài vòng, trong lòng bộn bề suy tư.
"Như, bên KT Group có liên lạc với em chưa?".
Chị Mai đi đến bên cạnh hỏi.
"Dạ chưa chị".
"Ồ, thôi đừng nghĩ nhiều nha, cái đó có cũng đc mà không có cũng không sao đâu".
Chị Mai vỗ vai cô như đang an ủi.
"À mà tuần này em có ra Quy Nhơn nữa không?" Chị Mai hỏi bất ngờ.
Quy Nhơn hả? Vốn dĩ cô đi Quy Nhơn thường xuyên đến nổi đồng nghiệp ai cũng biết, nhưng từ khi sự việc kia xảy ra thì cô không thể nghĩ gì ngoài anh nữa rồi.
"Dạ không chị, mai em có việc bận ở đây rồi!"
"Vậy ha, tại chị có ông bạn ghé Quy Nhơn chơi, chị định làm mai ổng cho em đó!" Chị Mai cười tủm tỉm.
Kim Như ngờ nghệch ra, cô nhanh chóng xua tay từ chối.
"Trời đất, thôi chị tìm người khác điều kiện hơn em đi.
Em...!Em có người trong lòng rồi".
Kim Như ấp úng trả lời.
"Vậy hả?" Chị Mai tỏ vẻ bất ngờ.
"Thôi vậy thì thôi, chừng nào em muốn thì nói chị cũng được, ha ha".
Chị Mai cười cười ngượng ngùng rồi quay về bàn làm việc của mình.
Kim Như cũng hơi bối rối, nhưng cái bóng của anh trong lòng cô quá lớn, cô e rằng mình sẽ sống với điều đó cả đời.
Nhưng ít ra là cô tự nguyện.
Cuối tuần, cô lựa cho mình một chiếc váy hoa nhí màu vàng tươi tắn, mang một đôi giày sneaker năng động, cô buộc tóc cao lên trông rất trẻ trung, cũng không thể nhìn ra cô đã hơn 30 rồi.
Cô mang theo một cái túi nhỏ đi bộ trên đường, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát.
Nhưng không hiểu thế nào cô có cảm giác Porsche màu đen chạy chầm chậm bên đường cứ đi theo đằng sau cô nhỉ.
Kim Như chạy mấy bước vào quán trà sữa gần đó, cũng không bận tâm quá về chiếc xe kia nữa.
Vừa vào quán, một cậu bé đã gọi tên cô rồi chạy đến ôm lấy cổ cô.
"Cô Như!"
"Ơi!"
"Hổm giờ cô Như không ghé thăm con, con nhớ cô Như quá trời luôn!" Bé trai nũng nịu.
Kim Như nhìn cậu bé rồi cười thật tươi, cô nói.
"Hôm nay ai dạy con nói như vậy? Cưng quá trời".
Cô đưa tay bẹo má cậu bé, hai cô châu ngồi cười đùa một góc.
Một người phụ nữ mang theo một ly trà ra mời Kim Như.
"Hổm giờ em bận hả?".
Người phụ nữ hỏi.
"Dạ, có hơi bận".
Cô mang một túi nhỏ đưa cho người phụ nữ, rồi cô hỏi.
"Mà chị Ngân, chuyện của bé An sao rồi chị?"
Người phụ nữ kia là Vũ Thu Ngân, là chị y tá đã chăm sóc Kim Như năm năm trước.
Chị Ngân thấy thương Kim Như nên ở bên cạnh chăm sóc cô, sau khi Kim Như xuất viện cũng có tìm đến chị, sau khi biết về chị thì Kim Như cũng thấy thương cho chị, hai người duy trì liên lạc rồi hỏi han nhau.
Chị Ngân là con gái thứ trong gia đình nhưng rất trọng nam khinh nữ, chị làm y tá trong bệnh viện, có mức lương ổn định để lo cho mình.
Nhưng chị bị một sự cố bất ngờ, chị bị người đàn ông khốn nạn lừa gạt tình cảm, chẳng những thế còn bụng mang dạ chửa.
Tên đàn ông kia bỏ rơi chị, gia đình lúc đó cũng không nhận lại chị.
Lắm lúc chị muốn phá bỏ cái thai, nhưng chị không nỡ.
Nên phải một mình nuôi lớn bé An.
Nhưng ông trời không muốn họ sống yên ổn, bé An mới ba tuổi nhưng mang trong người căn bệnh tim quái ác.
Là y tá nên chị cũng biết được nên phẫu thuật cho con càng sớm càng tốt.
Nhưng mà, chị không có tiền.
Sau khi sinh bé An ra đời, vì không cân bằng được thời gian giữa chăm sóc con cái và việc làm, nên chị đã nghỉ việc ở bệnh viện.
Quán trà sữa An An này là Kim Như hùng vốn để mở cùng với cô.
"Bác sĩ nói là nên đến bệnh viện lớn để đảm bảo cơ sở vật chất".
"Thì giờ chị cứ đưa bé An đi bệnh viện Nhi thử xem.
Ở đó có dùng bảo hiểm mà.
Không phải sợ, chị không xoay nổi thì còn có em mà".
Kim Như nhíu mày khuyên bảo.
"Làm phiền em quá!" Thu Ngân thở dài.
"Thôi nhé,