Tối hôm đó Lê Uyển Như tự đi về nhà bằng xe bus, về tới nhà cô tắm rửa một hồi thì trèo lên giường nghịch điện thoại.
Cô nhắn tin cho Trần Kiến Thành.
"Chú ơi!"
Tầm 5 phút sau bên kia mới có hồi âm.
"Chuyện gì?"
Uyển Như nhíu mày, thật sự nói chuyện như ông chú đang nói với cháu mình vậy đó hả?
"Chú còn độc thân không?" Uyển Như hỏi trực tiếp.
"Không." Trần Kiến Thành hồi đáp.
"Không thể nào, Mỹ Kim nói chú vốn dĩ đang độc thân".
"Tôi không muốn yêu đương, nên căn bản độc thân hay không cũng không quan trọng ".
"Chú cân nhắc một chút đi".
"Cân nhắc chuyện gì?"
"Chuyện yêu đương, chú có thể cân nhắc về em".
Nhắn xong câu này Lê Uyển Như như quăng điện thoại sang một bên điên cuồng la hét.
Cô ý thức đây là thế giới trong một quyển sách thôi, chỉ cần không làm nhân vật xấu thì chắc chắn sẽ có kết cục đẹp, hơn nữa cô còn có thể quay về thế giới thực mà.
Ngại gì ở đây không sống hết mình một lần.
"Không cân nhắc".
Trần Kiến Thành lạnh lùng mà trả lời.
"Tại sao?" Lê Uyển Như cười khít cả mắt.
Tưởng tượng ra cảnh ông chú này vì lời nói của mình mà ngại ngùng thì thích thật.
Nhưng sự thật thì Trần Kiến Thành chỉ xem cô như một đứa con nít đang đùa, cũng không quan tâm lắm.
"Quá nhỏ".
Anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, đâu dễ bị cô gái nhỏ khi dễ như vậy.
"Không phải những ông chú lớn tuổi đều thích những cô gái nhỏ tuổi hơn hay sao?" Lê Uyển Như muốn trêu chọc ông chú này đến nghiện rồi.
Trần Kiến Thành vốn đang xét duyệt tài liệu, gặp một đứa nhỏ miệng lưỡi như thế này liền bỏ tập tài liệu xuống, phải dạy dỗ nhóc con này một trận.
"Tôi không nói tuổi của cháu nhỏ".
Lê Uyển Như há mồm ngạc nhiên, thì ra ông chú này cũng biết trêu người lắm, cô hơi có ý định đen tối một chút mà đỏ mặt nói.
"Chú không thử thì làm sao biết em nhỏ?"
"..."
Trần Kiến Thành im lặng, anh nhận thua.
Dù gì anh và cô chỉ vừa quen biết thông qua cháu gái Mỹ Kim, cũng không thể tùy tiện trêu đùa cô như vậy.
"Trẻ con thì lo học, đừng đùa".
"Em lớn rồi".
Lê Uyển Như trả lời ngay lập tức.
"Nhưng cũng không lớn hơn tôi".
Ông chú này dường như rất thích đem chuyện tuổi tác ra nhận hơn.
Lê Uyển Như đây thể để thua như vậy, cô cũng đau phải thiếu nữ mới lớn mà ngại ngùng.
"Chú lớn nhất, nhìn bằng mắt thường cũng thay chú lớn hơn, được chưa".
"Đừng đùa, ngủ đi".
Trần Kiến Thành đã mất hết kiên nhẫn với cô.
"Dạ, mong chú cân nhắc một chút sau đó ngủ ngon".
Lê Uyển Như cũng không đùa nữa, hôm nay Trần Kiến Thành trả lời cô nhiều như vậy xem như đã đạt chỉ tiêu rồi.
Qua những ngày sau đó đều đặn mỗi tối Lê Uyển Như đều nhắn tin cho Trần Kiến Thành, anh cũng thật sự trả lời cô.
Cả hai không có trêu đùa gì nhau qua nhiều, Lê Uyển Như cũng chỉ nói về cuộc sống hằng ngày.
Lê Uyển Như lập ra một kế hoạch rất hoàn hảo, nhắn tin vào mỗi tối đúng giờ sẽ làm người khác có thói quen.
Cô biết Trần Kiến Thành