Lâm Nghiên thường nghĩ, con người phải như thế nào mới được gọi là hạnh phúc? Cùng người quan trọng của mình bình thản sống qua cả đời, đó là hạnh phúc đi? không cần giàu sang phú quý, chỉ cần thân thể khoẻ mạnh bình an là đủ rồi.
Lâm Nghiên không biết tại sao sự tình lại thành như vậy, y chỉ cảm thấy mệt muốn chết đi được, chỉ muốn cứ như vậy ngủ mà không cần tỉnh lại nữa, nhưng y vẫn là tỉnh.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng cả phòng, nhưng toàn thân Lâm Nghiên lại lạnh cứng như đá.
Có lẽ trong bóng tối sẽ ấm hơn so với ở đây đi?
“Anh đã tỉnh?”
Thành… Thành Hạo?
Theo tiếng nói nhìn qua, Lâm Nghiên thấy Trần Tử Long đang thích thú gọt một quả táo, vỏ táo bị tước ra cũng ngoài ý muốn rất chỉnh tề.
“A, ưm…” Không có nhìn thấy Thành Hạo, Lâm Nghiên có chút thất lạc, lập tức dường như nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, a Dương, a Dương nó thế nào?” Thân thể gắng gượng muốn đứng lên, nhưng có lẽ do cử động quá mạnh nên trước mắt tối sầm, người lại ngã trở lại trên giường, liên lụy đến vết thương trên lưng, đau đến không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
“Yên tâm đi, cậu ta không sao, nói ra thì cậu ta thật đúng là mệnh cứng, khả năng sống ít hơn 10%, cư nhiên cho cậu ta bắt được.” Trần Tử Long lười biếng nói.
Trong lòng Lâm Nghiên một trận mừng rỡ, nhưng vẫn muốn cẩn thận xác định, “A Dương nó… Không có việc gì thật sao? Bây giờ thế nào rồi?”
“Có thể thế nào? Đã tỉnh rồi.” Trần Tử Long dùng dao gọt trái cây cắt một miếng táo bỏ vào miệng.
“Thật sao? thật tốt quá, thật tốt quá, ông trời phù hộ nó, ông trời phù hộ nó, hức, thật tốt quá…” trong lòng Lâm Nghiên cao hứng muốn chết, nhưng nước mắt lại không cầm được chảy xuống.
“A, đúng rồi, tôi phải đến xem a Dương mới được.” dù nghe Trần Tử Long nói như vậy, nhưng Lâm Nghiên muốn tận mắt thấy mới an lòng, vừa đứng lên, đã bị Trần Tử Long đẩy mạnh quay về trên giường.
“Bây giờ anh cũng bị thương, còn muốn đi đâu?”
“Không được, tôi phải nhìn thấy nó mới an tâm.”
Trần Tử Long chịu thua Lâm Nghiên, không thể làm gì khác hơn là đỡ người dậy đi sang phòng bệnh Lâm Dương, đến cửa, Trần Tử Long tỏ vẻ chờ ở ngoài là được, Lâm Nghiên cũng không nói thêm gì.
“A Dương —— “
Dùng sức kéo cửa ra, Lâm Nghiên còn không kịp nói thêm cái gì, đã bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.
Hai cái người đang hôn khó chia khó lìa kia là ai?!
Lâm Dương nghe thấy tiếng động, liền vội vàng đẩy Lý Thành Hạo đang đè ở trên người ra, mặt còn lưu lại một tầng mây đỏ, thấy Lâm Nghiên sau liền cúi đầu không nói lời nào.
Lâm Nghiên phục hồi tinh thần lại, đột nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng vẫn ép xuống, miễn cưỡng vung lên khuôn mặt tươi cười đi tới, chỉ có đôi mắt là một mảnh ngập nước.
“A Dương…”
Lâm Dương kéo tay của Lâm Nghiên qua, để y ngồi ở bên cạnh mình, lúc Lý Thành Hạo nhìn thấy Lâm Nghiên, sắc mặt ban đầu là cứng đờ, sau liền lập tức khôi phục lai thái độ bình thường, nói câu “Tôi đi mua bữa sáng” rồi rời đi.
“Cái kia…” đứa trẻ luôn ăn to nói lớn nay lại hiếm khi thấy nhăn nhó.
“Hửm?” Lâm Nghiên mỉm cười đợi.
“Đó là… Vừa… ừm.”
“Làm sao vậy?” Không cần nói! Không cần nói! Không cần nói ra! Móng tay Lâm Nghiên ấn chặt vào lòng bàn tay, mang đến cảm giác hơi đau.
Thế nhưng, còn chưa đủ a, còn chưa đủ đau…
“Ba, cái kia… Chính là con và Thành Hạo, chúng con đã hẹn hò được nửa năm.” Lâm Dương lấy dũng khí nói.
Lòng của Lâm Nghiên bởi vì câu này mà… đau nhói, nhưng ngón tay lại ôn nhu khẽ chạm vào đầu Lâm Dương, mỉm cười, tựa như đối với mội bảo bối.
“Như vậy… cậu ta đối với con tốt không?” Lâm Nghiên nghe thấy giọng nói bình tĩnh mà nhu hòa của mình, trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục bản thân, ở vào thời điểm này mà y còn có thể duy trì một trương mặt nạ.
“Ừm, rất tốt, Thành Hạo đối với con rất dịu dàng, cũng rất cẩn