Gần đây Lâm Nghiên thấy cuộc sống đơn giản của mình đã loạn thành một đoàn, mà nguyên nhân của tất cả hỗn loạn này là từ Trần Tử Long. Lâm Nghiên không để ý đến cuộc nói chuyện đêm đó, y cho rằng Trần Tử Long chỉ đang nói đùa mà thôi, ngày vẫn trôi qua như cũ, khí trời vẫn còn gió tuyết lạnh lẽo, thế mà…
“Cậu… Tại sao lại ở đây?” Lâm Nghiên khó tin nhìn Trần Tử Long đang cầm hoa hồng.
Trần Tử Long mỉm cười, “Tôi nói rồi mà, tôi muốn theo đuổi anh, nên đương nhiên phải có hành động chứ.”
Lâm Nghiên hoài nghi, Trần Tử Long bị vật gì đó phá hỏng đầu óc nên mới có thể làm ra chuyện như vậy, mấy ngày liên tục, Trần Tử Long cả ngày sang đây quấy rầy trong công việc của Lâm Nghiên, Vì vậy, toàn bộ tiệm thức ăn nhanh, thậm chí cả một con đường đều biết có người đàn ông đang theo đuổi một ông chủ trung niên của một tiệm thức ăn nhanh.
Lâm Nghiên mỗi ngày ra vào đều phải chịu đứng ánh mắt khác thường của người khác, nhắc tới cũng kỳ quái, Lâm Nghiên nhìn Trần Tử Long vì mình làm nhiều như vậy, cũng không phải không cảm động, nhưng thủy chung cảm thấy thiếu một cái gì đó, tâm như mặt hồ yên tĩnh không có nửa phần gợn sóng.
Lẽ nào y thật sự giống như Lý Thành Hạo nói, kỳ thực từ trước khi Lý Thành Hạo biểu lộ, y đã yêu hắn, mới có thể vì một chút ôn nhu liền khó bỏ khó phân như vậy, vi một chút tình cảm liền sợ hãi bất an? Thì ra, ngay từ đầu người thua chính là y a.
Lâm Nghiên không dám suy nghĩ nhiều, vì thần kinh y hiện tại, chỉ cần nghĩ đến ba chữ Lý Thành Hạo liền sợ hãi, sẽ gặp ác mộng, trước khi ngủ, y phải chuẩn bị tâm lý rất kỹ lưỡng mới có thể ngủ, bằng không nửa đêm nhất định sẽ bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc…
Lâm Nghiên từng đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói, bởi vì y bị tổn thương quá lớn mà đã không còn cảm giác an toàn, bác sĩ bảo y nên đi ra ngoài gặp bạn bè vui chơi, hoặc cùng thân nhân, người yêu trao đổi tình cảm một chút, thả lỏng tâm lý, thế nhưng Lâm Nghiên không có cách nào, trước đây không cảm thấy, nhưng bây giờ tìm, thì mới phát hiện sắp tới 40 tuổi rồi mà y vẫn luôn một mình, mẹ ghét y, con trai thì dùng ánh mắt căm thù để nhìn y, ngay cả người yêu cũng chỉ là một hồi vui đùa mà thôi, Lâm Nghiên cũng không phải là không có bạn bè, thế nhưng còn không có thân đến mức như vậy.
Lâm Nghiên cảm giác mình đã già thật rồi, không phải người già, mà là tâm già.. y quyết định thẳng thắn với Trần Tử Long, y không muốn để những mối quan hệ hỗn loạn này tiếp tục nữa, như vậy đối với người nào cũng không tốt, Trần Tử Long nghe xong lời của y sau, chỉ là hút thuốc không nói lời nào.
Cuối cùng hắn dúi tàn thuốc xuống, nói, “Tôi thật sự thích anh, không có ý gì khác, chỉ muốn làm giường bạn mà thôi (ơ đệch =..=), xem ra, anh không quên được Lý Thành Hạo, nếu vậy không bằng cùng tôi thử xem, cũng chẳng có gì, chí ít khi chúng ta ở chung với nhau, tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ không làm loạn với người khác.”
Lâm Nghiên cười cự tuyệt.
“Một lần thương tổn đã là khắc cốt ghi tâm, tôi thừa nhận là tôi sợ, thế nhưng, đối mặt với tình yêu, tôi tình nguyện làm một người nhát gan chỉ biết trốn tránh.”
Như vậy, nỗi đau này cũng sẽ không nặng như vậy.
Trần Tử Long nghĩ như thế nào, Lâm Nghiên không biết, nhưng một đoạn thời gian rất dài sau đó hắn thật sự không xuất hiện ở trong sinh hoạt của Lâm Nghiên nữa, Lâm Nghiên đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch.
“Ông chủ, vì sao không tìm một bà chủ chứ?” Tiểu Mỹ đã từng hỏi y.
Lâm Nghiên chớp chớp đôi mắt có chút ướt át, “Tôi không muốn hủy hoại người khác.” Bộ dạng y như vậy, đã định trước vô pháp thương yêu, quan tâm người khác, còn không bằng giống như con chuột trốn mình ở trong bóng tối, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy ánh sáng.
Lâm mẫu già rồi, thân thể cũng thường không được tốt, nên Lâm Nghiên thẳng thắn đón bà lên thành phố, đi bệnh viện kiểm tra một chuyến, kê một số loại thuốc và đồ bổ dưỡng, bà cụ nói nào là không muốn ở trong thành phố ngây ngô, nói không khí thành phố ô nhiễm, nào có giống như nông thôn sảng khoái như vậy. Nhưng thật ra Lâm Nghiên biết, đây chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi, quan trọng hơn là, bà cụ không muốn cùng y ở chung.
Lâm Nghiên không nói gì thêm nữa.
Bà cụ nói: “A Dương nó ở nước ngoài ngây người gần nửa năm rồi, bệnh tình có tốt lên chút nào hay không a, bà già này thật sự nhớ nó quá đi.”
Vì điều này, Lâm Nghiên gọi điện thoại cho Lâm Dương, sau khi Lâm Dương nghe xong đã nói, “Nói với bà nội khoảng chừng tháng sáu con sẽ trở về một chuyến.”
Bà cụ nghe xong đương nhiên mừng rỡ không thôi, Lâm Nghiên đứng một bên nhìn, lòng có chút chua xót, có chút ước ao, còn có chút sợ hãi, bởi vì y không biết y nên làm sao để bình tĩnh tự nhiên đối mặt với sự thân mật của hai người kia.
Đông qua xuân tới, gió tuyết cọ rửa những ô uế trên trái đất, mở ra một cuộc sống mới, trong công viên đầy những cặp đôi đang nói cười, thì thầm những lời yêu thương thuộc về nhau, mà giữa bầu không khí ấm áp như vậy, Lâm Nghiên cảm giác mình chỉ là một khách qua đường.
Lâm Nghiên đến tiệm thức ăn nhanh, kết thúc một ngày như thường lệ, thẳng đến khi trong tiệm trống không chỉ còn một mình y, y mới lấy ra một chậu nước, lặng lẽ lau sàn sạch sẽ, sau đó đổi một cái khăn khô khác để lau bàn, Lâm Nghiên lau rất tỉ mỉ, rất nghiêm túc, ánh đèn chiếu lên gò má y, phủ lên một tầng sương mù ấm áp.
Nhu hòa mà mỹ lệ, đẹp một cách bình yên.
Lau đến khi hơi mệt chút, Lâm Nghiên mới đứng lên thở một hơi, rót cho mình một ly cà phê, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, nhâm nhi uống, nhìn phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa, lại giật mình cảm giác như đã cách một đời.
“Reng reng reng —— “
Lâm Nghiên nhìn về hướng có tiếng động, không khỏi ngạc nhiên, Trần Tử Long đứng ở bên cửa kiếng cười nhìn y.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Sao tôi lại không thể ở đây? cửa mở vậy không phải còn đang kinh doanh sao?” Trần Tử Long cười