Thiện Sơ tỉnh dậy sau một giấc ngủ, bỗng phát hiện mình trở lại thời điểm năm 16 tuổi.
Mới đầu, Thiện Sơ vô cùng hoang mang, cậu thậm chí còn cho rằng bệnh trầm cảm của mình lại bắt đầu tái phát nên sinh ra ảo giác.
Căn bệnh trầm cảm này cũng bắt đầu xuất hiện từ năm cậu 16.
- -- Đó là khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời cậu.
Thiện Sơ nhìn ngắm bản thân trong gương, dáng vẻ thiếu niên non nớt đang độ tuổi 16, khuôn mặt còn hiện rõ vẻ trẻ con, bởi gặp chuyện âu sầu quá độ mà làn da có chút nhợt nhạt.
Gương mặt này của cậu có khá nhiều tì vết: Tuy chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo nhưng sống mũi lại không quá thẳng; làn da trắng như tuyết, nhưng tái nhợt không còn một giọt máu, dưới mí mắt có vài chấm tàn nhang nhạt màu; đôi mắt đào hoa, tuy nhiên không phải là loại mắt hai mí được nhiều người ưa chuộng.
Thế nhưng chẳng biết thế nào, ngũ quan không quá hoàn hảo gộp lại trên khuôn mặt cậu lại trông vô cùng hài hòa, trọn vẹn, không thừa cũng chẳng thiếu phân nào.
Có lẽ đây là điểm thần kì của những người xinh đẹp.
Trăm đại mỹ nhân năm xưa, ai mà không có khuyết điểm, chẳng chỗ này thì chỗ khác, như Tây Thi chân to hay Chiêu Quân vai nghiêng.
Thiện Sơ vẫn chưa thích nghi được với khối thân thể 16 tuổi này, vì so với lúc thành niên thì có vẻ gầy gò hơn.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, chắc chắn mình đang ở kí túc xá gia đình*.
(*) Host family.
Cái gọi là "Host family", được hiểu đơn giản là du học sinh đến Anh sẽ sinh sống tại nhà của người dân bản địa.
Dựa theo luật pháp tại Anh, nếu vị thành niên muốn đi du học, cần phải tìm được một người giám hộ quốc tịch Anh, thay mặt cha mẹ và đảm nhận trách nhiệm của họ.
Cho nên các du học sinh vị thành niên ở đây thường sinh sống ngay tại nhà của người giám hộ.
Người giám hộ của Thiện Sơ là một người phụ nữ gốc Trung tên Lý Ny, đã hơn ba mươi tuổi, nhờ kết hôn mà được nhập quốc tịch Anh, mang tiếng là người Anh, nhưng ngoại ngữ còn chẳng tốt bằng Thiện Sơ, hơn nữa thu nhập cũng không quá ổn định, dẫn đến tính tình vô cùng keo kiệt.
Nhìn vào gia cảnh của Thiện Sơ, hoàn toàn có đủ khả năng nhờ người môi giới tìm một người giám hộ có điều kiện khá giả, thế nhưng người phụ trách sắp xếp cho Thiện Sơ xuất ngoại, Tiêu Kiều lại không muốn làm như vậy.
Tiêu Kiều là mẹ kế của Thiện Sơ.
Tiêu Kiều cho rằng cậu phiền phức, luôn muốn tống cổ cậu ra nước ngoài, có lẽ trong lòng vẫn mang chút tâm tư xấu xa.
Mà cha ruột Đinh Mẫn Sinh của cậu là một tay gia trưởng vô trách nhiệm, chẳng thèm để tâm đến con trai, tất nhiên càng không biết cậu đã phải lăn lộn qua ngày như thế nào ở nơi đất khách xa lạ.
Vào ngày gia đình hội họp, Đinh Mẫn Sinh còn nói: "Thằng nhóc Tiểu Sơ kia đang đi du học ở nước ngoài! Một năm chu cấp cho nó mấy trăm ngàn tệ mà nó còn chưa chịu hài lòng!"
Tiêu Kiều dịu dàng khuyên nhủ bên tai: "Thằng bé rất thông minh mà, dựa vào bản thân mà nhận được học bổng! Cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu tiền của." Nói xong mẹ kế lại ôm hai đứa con ruột, cười khanh khách mà nói: "Hai đứa nhất định phải học theo anh trai đấy!"
Họ hàng cũng thuận nước đẩy thuyền mà khen ngợi, tâng bốc Tiêu Kiều hiền hiền lành, đối xử với Thiện Sơ như con ruột.
Chỉ có nét mặt bà nội vẫn lạnh nhạt, trong lòng bà hiểu rõ, Tiêu Kiều là kẻ thứ ba chen chân vào gia đình con trai bà, cho nên vẫn luôn xem thường người phụ nữ này.
Cùng lúc đó, tại nước Anh.
Thiện Sơ từ lầu hai kí túc bước xuống, nói với Lý Ny: "Dì ơi, máy sưởi phòng con hình như bị hỏng rồi."
Lý Ny nói: "Ừ...Để dì kêu mấy người thợ đến sửa lại, con ráng thêm mấy hôm nữa rồi họ sẽ tới."
Trong lòng Thiện Sơ thừa biết Lý Ny lại muốn tiết kiệm chút tiền, không muốn để cho Thiện Sơ được ngủ ấm.
Mấy hôm nữa cậu quay lại trường học, chắc chắn Lý Ny lại dùng: "Hẹn thợ qua mấy hôm nữa