Thiện Sơ lo lắng bá tước Grey sẽ nói ra cái gì không nên nói, vội vàng đáp: "Là do tôi đứng không vững nên bị ngã..."
Jeff không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng của bá tước Grey liền thấy khó chịu, nhìn sang Thiện Sơ đáng thương mềm yếu, trong đầu não bổ được cả một vở kịch lớn.
Bá tước Grey chỉ im lặng đứng bên cạnh, mỉm cười.
"Bị thương sao?" Jeff quan tâm hỏi Thiện Sơ.
Thiện Sơ cắn môi dưới, nói: "Hình như mắt cá chân bị trật rồi."
Bá tước Grey tiến lên, nói: "Tôi xem một chút."
Nói rồi, bá tước Grey bá tước nửa ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm chặt mắt cá chân của Thiện Sơ.
Ống quần màu vải kaki vén lên, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết.
"Nhìn qua không có vết thương ngoài da?" Bá tước Grey nói.
Quả thật Thiện Sơ không bị thương, cậu chỉ đang làm bộ làm tịch thôi.
Jeff lo lắng đến loạn, nói: "Có khi đau nhưng không nhìn thấy được."
"Cậu nói đúng." Bá tước Grey dùng sức xoa bóp chân Thiện Sơ.
"Ui ui!" Thiện Sơ lúc này đau thật, khuôn mặt tươi cười đều nhăn thành con khỉ, "A! Đau!"
"Đau không?" Bá tước Grey mỉm cười, "Đau là được rồi."
Thiện Sơ nhìn nụ cười dịu dàng của bá tước Grey, càng cảm thấy sợ hãi, da đầu tê rần.
Jeff tức giận: "Đau là được rồi là sao?"
"Nếu bị bong gân khi xoa bóp sẽ khá đau." Bá tước Grey đàng hoàng trịnh trọng, "Cho nên bước đầu chẩn đoán đúng rồi, ý tôi là thế."
Jeff nóng nảy, trong lòng vẫn là có chút không cam lòng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.
Thiện Sơ giả bộ đáng thương: "Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ hơi nhức thôi.
Không có gì đáng lo ngại.
Hai người có chuyện gì sao? Có cần tôi tránh đi một lát không?"
Jeff đã không có cách nào bình tĩnh lại, chỉ nói: "Không có gì, vết thương của cậu quan trọng hơn, trước tiên tôi đưa cậu đến phòng khám đã."
"Không cần!" Thiện Sơ lắc đầu, "Không nghiêm trọng như vậy."
"Đi thôi." Bá tước Grey đứng lên, "Khám thử cũng tốt."
Thiện Sơ uể oải trên đất, ngửa đầu nhìn bá tước Grey, chỉ cảm thấy mây đen rợp trời, áp lực đến không thở nổi.
Jeff vội vã dìu Thiện Sơ đến phòng khám tư nhân.
Bác sĩ kiểm tra một lúc, nói Thiện Sơ không đáng lo ngại.
Lúc này Jeff mới miễn cưỡng yên tâm, quay đầu hỏi Thiện Sơ: "Cậu nói thật cho tôi biết, sao vừa nãy lại ngã sấp xuống thế?"
"A, Jeff, cậu không nên hỏi." Thiện Sơ muốn nói lại thôi, "Nói chung là tôi tự té ngã."
"Tôi hiểu rồi!" Jeff oán hận nói, "Bởi vì trên mạng đồn đoán vu khống tôi đúng không? Cậu muốn giải thích cho tôi, nên mới xảy ra tranh chấp với ngài ấy!"
Thiện Sơ một mặt khiếp sợ: Năng lực ảo tưởng của quý ngài này kinh khủng ghê!
Nhìn thấy Thiện Sơ kinh ngạc, Jeff tự cho là mình đã đoán đúng, hết sức đau lòng: "Cậu không cần vì tôi mà làm đến mức đó..."
"Tôi không có..." Thiện Sơ lắc đầu, "Cậu suy nghĩ nhiều quá..."
- ------- Đây chính là nghệ thuật pha trà của Thiện Sơ: Cậu có thể không nói láo.
Nói không có là không có, chính mình tự té cũng là do mình tự vấp.
Nhưng người khác hiểu thế nào thì cậu không chắc.
Cái này gọi là "Lời nói thật thích người nói dối"!
Tôi không lừa cậu, chỉ để cậu tự gạt chính mình!
Jeff đã giải quyết xong, nhưng Thiện Sơ càng nghĩ càng bất an.
Dường như bá tước Grey đã trở thành một nhân tố không ổn định.
Chuyện ngày hôm đánh vào lòng Thiện Sơ hồi chuông cảnh báo.
Có thể cậu sẽ lật xe ở chỗ bá tước Grey.
Bá tước Grey giống như đã biết không ít chuyện, nếu như bá tước khiến cậu lật xe, chỉ sợ là sẽ xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, trà xanh đụng xe, đó là chuyện vô cùng lớn.
Cuối tuần qua đi, Thiện Sơ quay lại trường học lên lớp, mới vừa tan học đã bị Titan chặn đường.
Thiện Sơ nuốt nước miếng, nói: "Làm sao vậy?"
Titan híp mắt nhìn Thiện Sơ, khen: "Bài tập lần trước làm tốt phết! Tôi định nhờ cậu viết tiếp cho tôi!"
- ------ Cái thái độ này như kiểu tán thưởng cậu làm rất tốt, được gã nhờ vả là phúc của cậu ý.
Thiện Sơ muốn nói lại thôi, cuối cùng mắt trợn trắng, ngã vào ven đường.
Titan sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy cậu.
Thiện Sơ trời sinh màu da trắng như tuyết, quanh năm không tắm nắng, bởi vậy thoạt nhìn vẫn luôn không hồng hào, lớn lên lại gầy gò, bởi vậy mỗi lần giả bộ bất tỉnh trông giống y như đúc.
Titan thật sự cho rằng cậu ngất xỉu, liền đỡ cậu ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Thiện Sơ từ trong túi lấy ra một khối đường, nhét vào trong miệng, hô hấp khó khăn nửa ngày, mới ngừng lại, nở nụ cười yếu ớt: "Không có chuyện gì, chỉ là buổi trưa tôi không ăn cho nên hạ đường huyết."
"Không ăn?" Titan cau mày, "Tại sao?"
Thiện Sơ lại giả vờ làm dáng vẻ "nô tì oan ức gần chết nhưng không biết có nên nói ra hay không."
Titan phiền nhất là biểu cảm này, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu muốn nói cái gì thì nói đi!"
"Tôi không có tiền..." Thiện Sơ oan ức, "Không có tiền ăn cơm."
Titan biết gia cảnh Thiện Sơ không tốt, nhưng không ngờ lại khổ đến vậy, trong phút chốc rất bất ngờ: "Không thể nào? Cậu có nghèo thì cũng còn học bổng mà!"
Thiện Sơ cúi đầu, lời thốt đến miệng nhưng không ra tiếng.
Titan tức giận nói: "Cậu thử không nói xem!"
"Tôi nói sợ cậu giận..." Thiện Sơ gục đầu xuống, lộ ra một đoạn trắng gáy trắng noãn như tuyết, yếu đuối tinh tế như hoa bách hợp, Titan liếc mắt nhìn, thất thần mất nửa ngày.
Thiện Sơ không nghe được Titan đáp lại, liền ngẩng đầu lên, dùng một đôi trong suốt nhìn Titan.
Trái tim Titan không giải thích được mà gia tăng nhịp đập, gã lớn tiếng nói: "Cậu nói mau! Sao tôi phải tức giận cơ?"
"Thì...!thì bởi vì tiền đều dành để mua khuy áo mới, còn có...làm giùm bài tập..." Thiện Sơ hàm hồ nói.
"Khuy áo? Viết giùm?" Titan khiếp sợ.
Thiện Sơ cười cay đắng nói: "Mỗi lần cậu không mang khuy cài đều lấy của tôi, nên tôi phải mua cái mới, một chiếc khuy cài đã bằng một bữa của tôi rồi...Còn có, tôi còn tận bốn bài tiểu luận cuối khóa phải làm, cuối tuần thì đi làm thêm, căn bản không đủ thời gian làm bài tập cho cậu...! Tôi liền, tôi liền tìm người viết hộ, thuê bọn họ làm giúp cậu...Xin lỗi, tôi gạt cậu...Bài luận của cậu không phải tôi viết..." Nói rồi Thiện Sơ lộ ra dáng vẻ thẹn thùng xấu hổ.
Trái tim Titan nghẹn lại.
"Nhưng mà tôi đã tìm người viết hộ rất có danh tiếng!" Thiện Sơ hốt hoảng nói, "Hơn nữa bài tập họ viết tôi đều kiểm tra lại cả, chất lượng đều đạt....Xin cậu tha thứ cho tôi...Đừng, đừng có đánh tôi mà..."
"Ai nói muốn đánh cậu?!" Titan nhìn Thiện Sơ như vậy, lại có chút phiền lòng, "Cậu sợ tôi như vậy làm gì? Tôi có thể giết cậu được à?"
"Không thể." Thiện Sơ rụt cổ một cái, "Cơ mà bị đánh cũng