Thiện Sơ một lần nữa đến thăm trang viên bá tước Grey.
Trang viên trong thế giới mô phỏng được đắp nặn dựa trên kí ức của Thiện Sơ và bá tước Grey.
Thiện quan sát thật kĩ thì quả thật không giống lúc trước lắm.
Phòng chơi đàn bằng kính trong suốt kia được xây sau khi Thiện Sơ và bá tước Grey khai súng lần đầu tiên.
Còn tại sao lại muốn xây theo kiến trúc kính trong suốt, có thể thấy được hoa viên và phòng đàn thì phải hỏi xem bá tước Grey suy nghĩ gì trong đầu.
Thiện Sơ bước vào phòng đàn, nhìn thấy bá tước Grey ngồi cạnh dương cầm.
"Will." Thiện Sơ bỗng nhiên mở lời.
Nghe cách xưng hô thân mật, vai bá tước Grey đột nhiên căng cứng.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Thiện Sơ: "Em..."
Ánh mắt của hắn rơi xuống chuông vàng trên tay Thiện Sơ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính rơi xuống mặt chuông, phản xạ tia sáng chói mắt.
Thiện Sơ có thể cảm giác được, mình quả thật có năng lực khiển giấc mơ này.
Cậu thậm chí còn cảm nhận được tâm tình chấn động của bá tước Grey.
Nhưng tinh thần của bá tước Grey vẫn rất cường đại, hắn là một người có ý chí kiên cường -------- ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.
Thiện Sơ dịu dàng khoát tay lên bả vai bá tước Grey, nhỏ giọng thủ thỉ: "Anh có tin em không?"
Dường như bá tước Grey cảm nhận được điều gì, ánh mắt của hắn nhu hòa trong nháy mắt, dưới ảnh hưởng của mộng cảnh, hắn thẳn thắn nói ra lời thật lòng: "Không tin."
Thiện Sơ có chút chua xót, tuy đã sớm dự tính được đáp án, nhưng khi thật sự nghe được, Thiện Sơ vẫn rất đau lòng.
Không phải đau lòng vì bản thân, mà là xót xa thay bá tước Grey.
Bá tước Grey hiểu rõ hơn ai hết, Thiện Sơ là tên nhóc lừa đảo, miệng toàn lời nói dối...!
Thiện Sơ thở dài: "Vậy em đổi câu hỏi."
Bá tước Grey trầm tĩnh nhìn Thiện Sơ.
Thiện Sơ ngồi kế bá tước Grey, chăm chú nhìn thẳng vào hắn: "Anh nguyện ý trao hết trái tim cho em chứ?"
"Anh không muốn." Bá tước Grey không chút nghĩ ngợi trả lời, "Nhưng nó đã là của em rồi."
Cùng lúc ấy, âm thanh chuông vàng lại vang lên.
Keng keng keng, như tiếng chuông đêm giáng sinh, sưởi ấm hoa lá khô cạn trong hoa viên giữa ngày hè.
Trời quang mây tạnh.
Đôi mắt trong suốt của bá tước Grey cũng dần dần mơ hồ, mê man khép mi lại, lâm vào giấc ngủ say.
- -------
Bá tước Grey thức dậy trên giường trong phòng ngủ của mình.
Chiếc giường bốn chân phong cách châu Âu được bao bọc bởi một chiếc mành lụa thêu kiểu Pháp, ánh nắng và sương mù dày đặc bám lên màn.
Hắn vén màn, lót dưới giường là thảm lông dê đan hoa Ấn Độ nhập khẩu, kết cấu rất mềm mại, cho dù là thiếu niên bá tước quen sống trong nhung lụa, chân trần đạp lên, cũng sẽ không cảm nhận được chút thô ráp nào.
Hắn đứng dâyh, nhìn vào tấm gương gấp ba* làm từ gỗ anh đào trên tường, bỗng dưng ngẩn ra: Trong gương phản chiếu một khuôn mặt quá trẻ.
Bá tước Grey có tính cảnh giác rất cao, hơn nữa thuộc tuýp người logic, may mắn đây là tầng thứ hai trong giấc mơ, cộng với việc bá tước Grey đã bị trồng khái niệm "trọng sinh" trong đầu, cho nên hắn không mất quá nhiều thời gian, nhanh chóng chấp nhập "sự thật" mình sống lại.
Chỉ là, hắn không hề có chút ký ức nào về Thiện Sơ nữa.
Ở trong trí nhớ của hắn, từ nhỏ hắn đã cẩn thận tích lũy KPI chính trị, cuối cùng năm ba mươi tuổi thành công trở thành một chính trị gia nổi tiếng.
Điều đáng mừng và cũng là chuyện đau buồn chính là, ba hắn qua đời.
Theo lý thuyết, hắn nhất định có thể kế thừa tước vị công tước, đồng thời tiếp nhận vị trí trống của ba hắn trong thượng nghị viện.
Có điều hắn không hứng thú đến thượng viện ngủ gà ngủ gật, đắn đo không biết có nên từ bỏ danh hiệu quý tộc, nhân cơ hội tiến vào hạ viện hay không.
(*) Nghị viện Anh được coi là Nghị viện có truyền thống lâu đời nhất trên thế giới.
Nghị viện Anh gồm Nhà vua và hai viện: Viện Bình dân (Hạ viện) và Viện Quý tộc (Thượng viện).
Còn cụ thể công tác của hai viện này mình không rõ lắm, mọi người có thể search google để hiểu hơn ^^
Trước thời điểm mấu chốt này, đứa con ngoài giá thú của ba bắt đầu rục rịch ý đồ mưu sát hắn, chiếm đoạt quyền kế thừa tài sản của công tước.
Trên thực tế, bá tước Grey là kiểu người sẽ phòng bị kể cả với những điều chưa xảy ra.
Trong kế hoạch mưu sát này, kẻ nên chết lẽ ra phải là đứa con riêng kia, người đã ngu ngốc đến mức tìm kiếm trên google "How to murder my brother without being caught²" mới đúng...!
² Cách giết anh trai mà không bị bắt.
Sao lại thế...!
Bá tước Grey nhíu mày, so với hối hận, hắn càng nghi ngờ nhiều hơn.
Nghi ngờ tại sao mình có thể chết trong tay đứa con riêng đần độn đó?
Lẽ nào mình chỉ thật sự là sảy chân ngã ngựa?
Bá tước Grey dựa theo kí ức niên thiếu còn sót lại, ấn chuông để sẵn trong phòng.
Người hầu nam lập tức tiến vào giúp hắn thay trang phục.
Những việc này không chênh lệch bao nhiêu so với trí nhớ.
Bá tước Grey ở chung với mọi người rất thoải mái, hắn nhìn người quản gia chưa già yếu, trong lòng có chút ấm áp, lúc nhìn quản gia, ánh mắt cũng mang theo chút nhiệt độ.
Quản gia không nhìn ra tâm tư bá tước Grey, chỉ cảm thấy tâm trạng bá tước hôm nay không tệ, liền cười nói: "Hôm nay tâm trạng bá tước đại nhân rất tốt? Là do thiếu gia Thiện Sơ sắp đến nhà sao?"
"Ai?" Bá tước Grey hỏi.
Quản gia lập lại một lần: "Thiện Sơ."
Cái tên này khiến bá tước Grey nảy sinh cảm giác lạ lùng: Rất xa lạ, nhưng cũng thân thuộc.
Việc sống lại quá bí ẩn, bá tước Grey vốn cảnh giác, đương nhiên sẽ không chia sẻ bí mật của mình với bất kì ai.
Hắn sợ bị lộ, không hỏi quản gia "Thiện Sơ là ai".
Hắn vẫn là không lộ ra vẻ gì mà rũ mắt xuống, nói: "Khi nào cậu ta đến?"
Quản gia vẫn có thể nhận ra có điều gì không ổn.
Ngày thường, lúc bá tước Grey nhắc đến Thiện Sơ, trong đáy mắt tràn ngập ý cười, nhưng bây giờ lại thờ ơ ---- thậm chí còn mang theo vài phần cảnh giác.
Quản gia liền trả lời: "Ba giờ chiều."
"Chú chuyển lời cho cậu ấy, không có chuyện gì quan trọng thì tạm thời đừng đến." Bá tước Grey nói, "Cháu có chút không khỏe."
"Được." Quản gia gật đầu, quan tâm hỏi bá tước Grey "Ngài không thoải mái ở đâu, có cần mời bác sĩ tư nhân đến khám thử không?"
"Chú đi chuẩn bị một chút, cháu phải đi xa nhà một chuyến." Bá tước Grey trả lời.
Quản gia lập tức hiểu rõ: Không thỏe thì sao lại muốn rời nhà? Cho nên, bá tước Grey không phải không khỏe, mà là không muốn gặp Thiện Sơ.
Nhưng là...!Tại sao vậy chứ?
Quản gia thực sự nghĩ không ra, nhưng ông cũng không thèm nghĩ nữa: Chuyện riêng tư của chủ nhân không phải chuyện ông có thể dò xét.
Bá tước Grey rời khỏi nhà chuyến này, vì để điều tra rõ ràng hiện tại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn năm mười bảy tuổi tất nhiên không có lực ảnh hưởng như khi hắn ba mươi, nhưng là người theo chính trị từ nhỏ, mối quan hệ và tài nguyên của hắn vẫn vượt mặt nhiều người.
Hắn dùng lí do đi xa nhà, từ chối tiếp xúc với bất kì người nào.
Trong lúc này, hắn âm thầm thuê thám tử tư điều tra một chút sự việc phát sinh xung quanh hắn gần đây, đặc biệt là muốn tìm hiểu cái người tên "Thiện Sơ" này, rốt cuộc là ai.
Mọi chuyện rất nhanh đã điều tra kĩ lưỡng: Thiện Sơ nhận lời mời của bá tước Grey đến làm trợ lý riêng, đồng thời cũng là một người bạn học trong trường của bá tước Grey.
Thiện Sơ nhỏ hơn bá tước Grey một tuổi, nên cũng kém hắn một lớp.
Cậu ta từng bị bạo lực học đường, nhưng hiện tại đã thoát được.
Người khởi xướng tất cả, Jeff có ý đồ bỏ thuốc mưu hại Thiện Sơ, không cẩn thận dính líu đến cả bá tước Grey.
Trong cơn nóng giận, bá tước Grey ép Jeff phải xuất ngoại, mà Jeff cũng vô tình gặp bất hạnh ở Paris.
Sau khi nghe báo cáo, bá tước Grey xem xét một ít thông tin của Thiện Sơ, phát hiện Thiện Sơ là một bé đáng thương người châu Á đồng tính, nghèo khó, được nhận học bổng và bị bắt nạt trong trường, liền nói: "Tôi có thể hiểu vì sao mình lại giúp đỡ cậu ta."
Bị nam sinh quý tộc da trắng bạo lực học đường = chính trị cấp S ------- ra tay tương trợ cậu ta là quá hợp tình hợp lí.
Bá tước Grey nghĩ đến kiếp trước mình bỏ qua thùng kho báu lớn thế này, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Thám tử tư cho rằng, tuy Thiện Sơ khá nhỏ bé, nhưng năng lượng làm việc rất tốt, trong buổi từ thiện gần đây của quỹ Grey, cậu đã cống hiến khá nhiều.
Cho nên quan hệ giữa Thiện Sơ và bá tước Grey không tệ.
Bá tước Grey tỏ ra đã hiểu: Trước giờ hắn chưa bao giờ bạc đãi người có tài, nói chi đến việc đối phương có tag "chính trị cấp S hoàn hảo" như vậy.
Mà việc ép buộc Jeff rời đi, cũng rất phù hợp với tác phong của bá tước Grey.
Những nghi ngờ trong lòng bá tước Grey tiêu tan một nửa.
Chỉ là, bá tước Grey vẫn cảm thấy có chút kỳ quái: "Cái cậu Thiện Sơ có mị lực như vậy sao? Khiến Jeff yêu cậu ta đến điên cuồng."
Thám tử tư nói: "Tôi cũng không biết nữa, tôi là thẳng nam, không hiểu rõ thế giới của họ lắm."
Lòng hiếu kì về Thiện Sơ lại tăng lên mấy phần.
Nhưng mãi đến tận khi kết thúc nghỉ hè, bá tước Grey vẫn chưa gặp được Thiện Sơ.
- ---- Bởi vì Thiện Sơ cố ý.
Quản gia áy náy gọi điện xin lỗi Thiện Sơ: "Bá tước Grey sắp có chuyến công tác dài ngày, e là không thể gặp cháu trong một thời gian."
Thiện Sơ lập tức rõ ràng, việc đầu tiên sau khi bá tước Grey "trọng sinh" chính là ngụy trang giấu diếm, thăm dò toàn bộ tình huống, xác nhận mọi chuyện an toàn mới xuất đầu lộ diện.
Thiện Sơ nhớ lại khi cậu vừa "trọng sinh", cậu ưu tiên cho việc làm mất mặt mẹ kế trước, tự cảm thấy mình to gan lớn mật, không cùng một kiểu người cẩn thận giống như bá tước Grey.
Nghỉ hè kết thúc, Thiện Sơ trở lại trường, bắt đầu trải qua lớp mười ba.
Đã đến lúc bá tước Grey "tốt nghiệp" (mặc dù không có cái gọi là "tốt nghiệp trung học" ở Anh, và các trường trung học ở Anh thường không tổ chức bất kỳ lễ tốt nghiệp nào), do đó Thiện Sơ muốn giả vờ "tình cờ gặp gỡ" cũng không phải dễ dàng.
Nhưng Thiện Sơ nửa điểm cũng không vội, từng bước tiến hành thủ tục xét tuyển Cambridge.
Du Niệm không hiểu sao Thiện Sơ lại bình tĩnh như thế: "Cậu không quan tâm bá tước Grey à?"
"Càng quan tâm càng không thể gấp." Thiện Sơ nói, "Nếu cuồng cuồng lên thì không đẹp chút nào."
Trong lời nói thể hiện sự tính toán kĩ lưỡng.
Thiện Sơ chơi trò chơi tình ái với bá tước Grey nhiều năm, cũng là người đầu ấp tay gối cận kề bên hắn, đương nhiên hiểu rõ tâm lý của bá tước Grey hơn ai khác.
Bá tước Grey chỉ vừa "trọng sinh", chắc chắn đây cũng là thời điểm hắn đề phòng nhất.
Thiện Sơ thong thả tiến hành xét tuyển: "Không phải Will cũng đậu Cambridge sao? Tôi và hắn hội ngộ ở Cambridge, anh không nghĩ sẽ lãng mạn hơn ư?"
Du Niệm: "Tôi không hiểu chuyện tình cảm đâu."
"Đổi cách nói khác nhé, " Thiện Sơ giải thích, "Trong hiện thực, sở dĩ Will không nói yêu tôi, còn dùng loại phương thức kì lạ để thăm dò tôi, cũng bởi vì hắn vừa yêu tôi, muốn tôi yêu hắn, nhưng hắn không thể tin tôi được, đúng không?"
"Không sai." Du Niệm gật đầu.
Thiện Sơ nói: "Có thể nói, trong ý thức