Lần Đầu Rung Động

Tương Tư Một Người


trước sau

Chuyện bà Lumious mất qua được vài tháng, bản thân anh cũng dần cảm thấy quen thuộc hơn với cuộc sống một mình trong căn nhà cũ kĩ nhưng rộng rãi này.

Ở nhà Aisha, lúc Hago đang rảnh rỗi, Aisha lắc lắc tay hỏi anh trai: '' Anh Hago, bà anh Lumious mất rồi... Liệu anh ấy sẽ chuyển hẳn về ở căn trọ khu phố mình chứ ạ? '' - '' Anh làm sao mà biết được! Quyết định là do cậu ta. Muốn quên đi kí ức, bao chuyện buồn ở thị xã quê mình hay muốn giữ lại kỉ niệm xưa sống với người bà yêu thương mình nhất. '' - Hago tay bắn game nhưng vẫn nghe và trả lời em gái.

- Thế hay anh hỏi anh Lumious đi! Anh Hago, anh hỏi đi .

- Em thích nó thì tự đi mà hỏi chứ! Người ta đang chơi game. Còn không, ngồi đó đợi anh chơi nốt ván này. Được chưa ?

[...] Gần tiếng sau...

- Hago chơi xong chưa ? Có mỗi người anh trai chẳng chiều lòng em gái mình một chút. Haizz... anh thật là... Nhờ có tý xíu mà mặt mày cau có, cứ game game...

- Được rồi, thế giờ anh gọi nó rồi bảo '' Aisha nhà tôi nhờ tôi... "

Hago nói đến đó thì Aisha ngắt lời ngay: '' Anh này, đừng nói thế chứ! Việc em nhờ khó khăn đến thế à? '' - Aisha phụng phịu, mặt mày đỏ lên.

- Chỉ nốt lần này thôi đấy!

Aisha quay ngoắt 180°, nhìn anh Hago, nịnh nịnh: '' Anh Hago đẹp trai, tốt bụng nhất thế gian này! Em cảm ơn anh. Làm trụ cột trong gia đình phải thế chứ . '' - " Ghê tởm, chị không phải nịnh tôi. Tôi biết hết rồi. Chị giỏi thì đi mà gọi nó cho tôi được nhờ .'' Hago nhếch mép nói đểu sau đó anh ta rút ra chiếc điện thoại trong túi quần, ấn vào phần gọi điện tên: Lumious.

- Lô! Đang ở đâu đấy? Làm gì đấy?- Hago từ đầu dây bên nhà nói trước.

- Tôi đang ở nhà thôi. Có chuyện gì à ? Hay Aisha...?

- Cho tôi hỏi chuyện này, ... về bà nội cậu chút được không ? Tôi tính ra thì ba cậu cũng mất được 5 tháng, chúng ta đã học hết lớp 12 và đang nghỉ hè.

- Ừm, vậy cậu định hỏi gì thế Hago? Tính cậu từ trước giờ thẳng thắn. Có gì cứ nói luôn ra.

Đầu dây bên kia im im chốc lát. Lúc ấy, Hago liếc mắt nhìn Aisha. Aisha ánh mắt long lanh như cầu xin anh mình rồi ra hiệu cho Hago cứ nói tiếp đi. '' Hago, cậu còn ở đây không ?''- Lumious hỏi sau khi thấy đầu dây bên ấy có vẻ yên ắng. Hago bật loa ngoài từ đoạn này, Aisha ngồi cạnh cũng nghe thấy được từng tiếng thở nhẹ của Lumious. Hago cất lên tiếng nói:

- Lumious này, bà cậu mất lâu như vậy rồi... Bây giờ cậu có muốn tới
trọ chỗ tôi ở hẳn không? Hay là ...?

Lumious thở rồi cười nhẹ :

Tôi, tất nhiên là cũng có phần muốn đấy! Vì bên đó có cậu là bạn tôi, có mẹ cậu như người mẹ thứ hai của tôi, có cả bé Aisha người tôi coi như em gái, cho tôi chút tình cảm anh em...

Lumious nói đến đây, Aisha đã có vẻ hơn vội phấn khích, em giục Hago hỏi tiếp. Hago hỏi : '' Cậu nói vậy nghĩa là sẽ trở lại đây sống thật à ? ''

- Hmm... Câu vừa nãy tôi cũng đâu bảo mình sẽ quay lại đó thật mà tôi đã nói xong rồi à ? Tôi... haizz... biết nói sao giờ? ... Tôi sẽ sống ở đây...

- Hả? Gì cơ? Cậu vừa nói... ?

- Ừm, tôi sẽ ở nơi mình được sinh ra và lớn lên dưới tình cảm của người bà thân thương nhất. Sau này, tôi có công ăn việc làm ổn định rồi, có cả vợ con nữa. Gia đình chúng tôi cũng sẽ ở đây. Tôi sẽ nói với vợ và con mình về bà, kể cho họ về tuổi thơ bất hạnh bị ba mẹ bỏ nhưng bên cạnh luôn có một bà già hiền như Bụt, dịu dàng chăm sóc nuôi tôi khôn lớn đến nhường này.

- Ờm... Dù sao cũng là quyết định của cậu. Nếu nói như vậy, từ giờ chúng ta lại càng khó gặp nhau hơn. Phải không ?

- 27 cây số... Hmm~ chặng đường có vẻ dài đây. Đi lại vất vả đó... Nhưng mà, tôi sẽ cố gắng sắp xếp... Khoảng một, hai tuần lại tới thăm và chơi cùng với gia đình cậu. Nhé!

Sau đó, Hago và Lumious chào nhau, cúp điện.

- Đấy, xong rồi đấy nhé! Chính miệng nó nói. Em tin chưa ?

Aisha thẫn thờ, em đã rất vui khi nghe câu nói trước đó của người em thầm '' Tương tư '' và rồi bất lực sau khi nói câu khẳng định cuối cùng của Lumious ... là anh sẽ ở nơi xa tít tắp đó.

Aisha chạy lên phòng, em ngồi bó gối ngẫm nghĩ : '' Vậy là kết thúc thật rồi sao ? Tương tư một người lại khổ sở đến vậy à ? 27 cây số... quãng đường này ngăn mình tiến đến trái tim anh ấy...''- Hic... hức hức... hức ... Tiếng khóc Aisha lại một lần nữa vang lên vì anh - Lumious. Rồi em nảy lên một ý tưởng, nhất định bằng mọi giá không từ bỏ Lumious.

Lớp 6 em được học sinh xuất sắc lại còn đi thi có giải môn Ngữ Văn ở thủ đô. Em nói nhỏ với mẹ : '' Mẹ ơi, con lớn rồi. Trường xây cũng không gần nhà mình như trường cấp 1 nữa... Hay là mẹ mua cho con một chiếc xe điện rẻ tiền để con đi học nhé! '' . Đầu tiên, mẹ không đồng ý vì thấy không cần thiết. Nhưng rồi sau đó, mẹ suy nghĩ lại lời nói của Aisha... Quyết định của mẹ là đồng ý.

Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện