Lần nữa tỉnh lại, nhưng không phải là lãnh cung xa hoa lạnh lẽo kia nữa, là một căn nhà tranh giữa rừng đào tuyệt đẹp. Đầu đau như búa bổ, ký ức dần tràn về.Nàng là Bạch Nhược Lan, con gái đầu cũng là con thứ tư của Hồ Đế Bạch Chỉ – Thanh Khâu Đế Cơ. Nàng mỹ mạo đệ nhất bát hoang tứ hải, được xưng là “Hồi đầu nhất tiếu thiên hạ phong vân loạn*”. Là thiên tài trong thiên tài, bốnvạn có thiếu phi thăng Thượng Tiên, năm nay bảy vạn tuổi đã phi thăng Thượng Thần.(*Hồi đầu nhất tiếu thiên hạ phong vân loạn: Quay đầu cười một tiếng thiên hạ phong vân đều loạn.”“Nha đầu, ngươi tỉnh rồi sao?” – Một trung niên nam tử bước vào, trên tay cầm vài cành hoa đào đang nở rộ.“Chiết Nhan, lão Phượng Hoàng. Sao ta lại ở đây?” – Nhược Lan hồ nghi hỏi. Nàng đi lịch kiếp, vốn là phải ở Thanh Khâu mới đúng, sao lại ở Thập Lý Đào Lâm này?Chiết Nhan là con phượng hoàng đầu tiên trong trời đất, tu vi cao, rất được kính trọng, lại là thâm giao bằng hữu với Hồ Đế và Hồ Hậu.Chiết Nhan thấy nàng tỉnh lại thì đặt cành hoa xuống, đi tới bên giường kiểm tra thân thể cho Nhược Lan, vừa làm vừa nói:“Ngươi đi lịch kiếp, phụ mẫu ngươi sợ ngươi phát sinh vấn đề không hay nên đưa ngươi tới đây nhờ ta chăm nom ngươi. Bọn họ vừa mới rời đi ba ngày trước.”Nhược Lan hơi gật đầu, mặc cho lão kiểm tra trên dưới một lượt. Rồi như nhớ tới cái gì, nàng hỏi:“Nghe nói lão có một loại nước có thể làm con người ta quên đi yêu hận? Có thể cho ta không?”Chiết Nhan nghe vậy, hiếu kỳ nhìn nàng:“Sao vậy? Lần lịch kiếp này của ngươi phát sinh chuyện gì không hay sao?”“Um.” – Nhược Lan thở ra một hơi: “Chẳng qua là không muốn đau đầu với đám ký ức rùm beng đó thôi.”Nàng che giấu rất tốt, chỉ là vẫn không thể qua mắt được Chiết Nhan. Lão thấy rất rõ ràng có chút thê lương trong đó. Lão nói với vẻ mặt chẳng có gì là ngạc nhiên:“Kể ta nghe coi. Có chuyện gì phát sinh rồi?”Nhược Lan phất tay, lấy tới bình rượu trên bàn, mở nắp uống một ngụm:“Lão nói xem, vì sao thiêu thân rõ ràng hiểu đó là ngọn lửa hung tàn lại vẫn lao vào? Đó có phải ngu ngốc không? Nếu rõ ràng biết là không có kết quả còn cố chấp muốn làm, đó có phải là ngu ngốc hay không?”“Ta đi lịch kiếp. Ta trước nay không tin trên đời này có cái gì thật lòng, càng không nghĩ sẽ thật lòng đối đãi với ai. Ta khi ấy chỉ là tò mò muốn biết đó là cái cảm giác thế nào nên mới lựa chọn tình kiếp.”“Ta hạ phàm, sinh trong tướng phủ. Phụ thân là trọng thần lão tướng trong triều, rất được bệ hạ tin dùng.Thậm chí, xuất thân của ta mạnh tới mức, bọn họ đều nói, chỉ cần là hoàng tử nào lấy được ta thì đã cầm chắc Đế Vị trong tay. Ta mười bốn tuổi, tinh thông văn võ. Mười lăm tuổi, ta theo phụ thân nam chinh bắc chiến, lập quân công không kém vị tướng lão luyện nào.”“Chính là vào lúc đó, ta gặp hắn. Hắn xinh đẹp, hắn tà mị, hắn tựa như trích tiên vậy. Hắn trên chiến trường vang danh thiên hạ. Hắn là Hộ Quốc Vương gia Tiếu Lăng Trần. Hắn rất tốt, nhưng xuất thân của mẫu thân thấp kém. Không được sủng ái, lại không có ngoại thích chống đỡ, hắn sớm đã bị coi là kẻ vô duyên với Đế Vị. Ai cũng không nghĩ như